Tiêu Dao Hoàng lưu lại truyền thừa vô cùng hữu dụng, nhất là Trọng lực Tụ Linh Trận.
Dưới dạng tu luyện như thế này, tu vi khẳng định phi tốc tăng nhanh, không chỉ thế, thuần linh hạch và thuần linh lực sẽ dung hợp ngày càng hoàn mỹ.
Bất quá.
Có một tiền đề, chính là phải chống cự được trọng lực cấp Vũ Vương.
Vân Phi Dương ở bên trong tu luyện ba canh giờ, đến lúc đi ra mệt như chó, ít nhất phải nghỉ ngơi một ngày mới dám tiếp tục tu luyện.
- Tăng tu vi cũng phải tiến hành theo chất lượng, vội vàng không được.
Hơi chút nghỉ ngơi.
Vân Phi Dương bò dậy nói:
- Trận pháp tốt như vậy, cũng không thể một người độc hưởng được phải tìm người đến bồi tiếp tu luyện chung rồi.
Đầu tiên, hắn nghĩ đến Lương Âm!
- Không được.
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Nàng mới vừa giác tỉnh thần hồn vẫn chưa dung hợp xong, không thể tiếp nhận trọng lực như vậy.
Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời.
- La Mục!
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-.com)
...
Nói đến La Mục.
Gần đây danh tiếng tiểu tử này sợ muốn đuổi kịp Vân Phi Dương.
Bởi vì, tình báo về việc giao đấu tại Thiên Vũ học phủ cũng đã truyền về Đông Lăng học phủ.
Tất cả mọi người thấy Pháp Tể cùng huynh muội Vân Lịch nắm giữ tu vi Vũ Sư giành thắng lợi cũng không quá giật mình, cái làm cho mọi người khó tin là La Mục đánh bại đệ nhất thiên tài Thiên Vũ học phủ - Mộ Dung Chiến!
Một khắc này.
Đừng nói Đông Lăng học phủ, thậm chí toàn bộ Đông Lăng thành cũng không tin.
Một siêu cấp phế vật sao làm được chuyện này?
Về sau lại có tin tức truyền ra.
La Mục thi triển cấm thuật, đánh bại Sát Lục Chi Tinh.
Thì ra là thế!
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Bất quá, lại có người đưa ra nghi vấn:
- Phế vật trời sinh tử mạch, không có đan điền, sao có thể thi triển cấm thuật?
Cao tầng Đông Lăng học phủ cũng rất hoang mang, vì thế cố ý tiến hành kiểm tra tổng quát cho La Mục, kết quả là kinh mạch tiểu tử này thông, đan điền cũng có!
Tin tức truyền ra Đông Lăng thành lại nhấc lên một mảnh xôn xao.
La gia nhận được tin tức cũng giật mình kinh ngạc, gia chủ La gia càng tự mình đến dò xét.
Sau cùng chứng thực, nhi tử bất tranh khí này không còn là phế vật, thậm chí tu vi hắn còn đạt đến Vũ Đồ!
- Haha!
La Thế Biển hưng phấn nói:
- Đi, con trai, theo ta về nhà.
La gia và Lâm gia giống nhau, có sân huấn luyện đơn độc, cũng có hệ thống tu luyện hoàn thiện, dòng chính nhà mình không cần đến học phủ tu luyện.
La Mục có tu vi, tự nhiên được coi trọng.
Nhưng.
Hắn lại cự tuyệt:
- Ta sẽ về nhà, nhưng phải lấy một phương thức khác trở về.
La Thế Biển khẽ giật mình hỏi,
- Phương thức gì?
Răng rắc.
La Mục nắm tay, mục quang lãnh lệ, gằng từng chữ nói.
- Ta muốn đánh về La gia!
Sống ở La gia mười mấy năm qua, hắn chịu đồng tộc nhục nhã, trưởng bối lạnh lùng quá nhiều, hắn ghi tạc hết tất cả trong lòng, hắn từng thề chờ có ngày thực lực tăng cao nhất định sẽ cho bọn họ trả giá đắt!
Đây là áp lực quá lâu.
Đây là kinh lịch khuất nhục người thường không thể tiếp nhận.
Trước kia, hắn không có tu vi nên chỉ có thể ép phần hận ý này trong lòng, dùng trang bức để tê liệt suy nghĩ của mình.
- Bị chửi phế vật rất thoải mái sao?
Bên ngoài Thanh Phong Lâu, Vân Phi Dương đã từng hỏi Diệp Nam Tu như vậy.
Lúc đó.
La Mục cũng ở đó.
Hắn bị đánh vô cùng thê thảm, nắm thật chặt quyền, gầm thét trong lòng:
- Khó chịu!
Khi đó.
Mặc dù khó chịu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bây giờ, hắn có tu vi, tự nhiên muốn phát tiết ra ngoài.
La gia, La Mục ta nhất định trở về!
Những nhục nhã các ngươi gieo cho ta, các ngươi phải trả đại giới, ta muốn các ngươi cũng chịu tư vị nhục nhã ngày trước!
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-.com)
...
Bên ngoài Quý Thủy Đường.
Bành!
Đột nhiên, La Mục bay lên, chật vật ngã trên mặt đất, miệng đầy bùn đất.
Ai.
Diệp Nam Tu cùng bọn người Hắc Mao đứng bên cạnh nhao nhao lắc đầu.
La Mục trở lại Đông Lăng học phủ vẫn luôn tìm Phong Thiếu Ngôn luận bàn, kết quả đều không ngoại lệ, bị đá bay ra ngoài.
- Cắt.
Phong Thiếu Ngôn thu chân, thản nhiên nói:
- Thỏa mãn chưa?
- Hắc hắc...
La Mục bò dậy, phun ra bùn đất trong miệng, ngạo nghễ nói:
- Tiểu tử, lực kình một cước này của ngươi kém xa lắc Vân Phi Dương!
Nói thật.
Tên này sau khi thức tỉnh chỉ sợ hai người.
Người thứ nhất là Vân Phi Dương!
Người thứ hai là Bảo Lỵ!
- Tốt.
Phong Thiếu Ngôn xoa chân, nói:
- Vậy nếm thử một cước mạnh nhất của ta đi!
Xoát!
Hắn xông tới, đột nhiên nhấc chân, quát:
- Phong Tuyền bát thức!
Tư chất tên học sinh chuyển trường này vô cùng bất phàm, trải qua nữa năm từ giải đấu đi săn đến nay, tu vi hắn đã từ Vũ Đồ trung kỳ đỉnh phong đột phá đến Vũ Sư sơ kỳ!
Vù vù!
Một cước này của Phong Thiếu Ngôn không kỳ lưu thủ, hắn bật hết hỏa lực, một cước này ẩn chứa hai trọng thuần linh lực!
Bùn đất bốn phía bị cuồng phong khí lãng thổi bay.
- Con mẹ nó, hắn làm thật kìa!
Đám Diệp Nam Tu vội vàng lui về phía sau rất xa.
Ha ha ha!
La Mục cười to nói:
- Tới đi!
Oanh!
Một cước này của Phong Thiếu Ngôn trực tiếp đánh vào ngực hắn, cuồng bạo khí lãng lộng hành quấy rối, cuốn lên cát bụi đầy trời.
Nhưng.
Đợi đến khi bụi đất rơi xuống.
Chỉ thấy La Mục hai tay đỡ trước ngực, ngăn trở một cước của Phong Thiếu Ngôn, khóe miệng hơi giương lên, rất trang bức cười:
- Ta nói rồi, ngươi quá yếu!
Xoát!
Phong Thiếu Ngôn lui về sau vài bước, khóe miệng kịch liệt run rẩy.
Tu vi tên này chỉ có Vũ Đồ sơ kỳ vậy mà có thể chống được một kích mạnh nhất của mình, thân thể hắn đến cùng mạnh đến mức nào a!
- Con mẹ nó, tiểu tử này hiện tại mạnh ghê ta.
- Hắn ăn Tiên Đan gì mới trở nên khủng bố như thế?
Diệp Nam Tu cùng đám Hắc Mao bị chấn kinh.
Sau khi đi một chuyến đi Thiên Vũ Quận, tên này giống như thay đổi thành người khác, để bọn hắn cảm giác giống như nằm mơ!
Haha!
La Mục phách lối cười to:
- Không lâu sau, Lão đại Quý Thủy Đường tất nhiên là La Mục ta!
Hiện tại, hắn đã có thực lực đi trang bức.
Hô
Đột nhiên, sau lưng hắn truyền đến khí tức lạnh lùng.
La Mục cười lạnh một tiếng, xoay người đưa hai tay tiêu sái cản trước ngực.
Cuối cùng, cỗ lực kình kia oanh tới, nhưng không đánh vào hai tay hắn, mà trực tiếp đánh vào mặt hắn!
Bành!
La Mục nghiêng mặt, cả người như đạn pháo bay ra ngoài, cuối cùng uể oải ngã trên mặt đất.
Cái phần ngạo nghễ kia, cái phần trang bức kia biến mất không còn sót lại chút gì!
Xoát.
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, thản nhiên nói:
- Tiểu tử, muốn làm lão đại Quý Thủy Đường, còn kém xa lắm.
- Ha ha ha.
Đám Diệp Nam Tu nhao nhao cười bò trên mặt đất.
- Đáng giận...
La Mục nhe răng quát:
- Vân...!Vân Phi Dương, ngươi chờ đó, sớm muộn có một ngày ta sẽ đánh bại ngươi!
- Thật sao?
Vân Phi Dương vung quyền đầu, đấm liên tiếp lên mặt La Mục.
Chỉ mất một lúc, La Mục bị đánh mặt mũi bầm dập, hoàn toàn không xuất hiện ý nghĩ phản kháng.
Sau cùng, hắn bị đánh phục, che mặt nói:
- Đừng...!Đừng đánh, ta đầu hàng!
Ba.
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, kéo một chân hắn, nói:
- Không có thực lực, cũng đừng nghĩ đánh về La gia, đi thôi, ta dẫn ngươi đi tu luyện.
A?
La Mục muốn khóc.
Phương thức tên này tu luyện quá kinh khủng, mình lại không may cmnr!