Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Hoạt động xây dựng bên chỗ Agula hừng hực khí thế bắt đầu.

Có những vật tư mang về từ chỗ Vân Sơ làm cơ sở, Agula và các tộc nhân của mình trong thời gian ngắn không còn phải vì vấn đề đồ ăn mà cân nhắc nữa. Ngoài ra, những cái bẫy mà Agula theo chân Lỗ Bằng Thiên học thực sự rất hữu dụng. Mặc dù bây giờ trong rừng có ít động vật hơn so với trước khi hạn hán, nhưng những chiếc bẫy bọn hắn đặt trong rừng mỗi ngày đều có thu hoạch. Agula còn linh cơ khẽ động đặt thêm một số bẫy nằm gần con suối, vì hầu như động vật trong rừng hiện tại đều tới đây uống nước. So ra, thu hoạch ở đây mỗi ngày còn bắt được nhiều con mồi hơn so với các bẫy đặt ở nơi khác.

Mỗi ngày trôi qua bây giờ đối với tộc nhân của Agula cứ phải gọi là những tháng ngày thần tiên. Bọn hắn mỗi ngày chỉ cần làm chút chuyện đã có thể uống cháo đặc và ăn bánh mì thịt nướng. Riêng chỗ đồ ăn nhanh lần trước Agula đã xách về từ chỗ Vân Sơ do số lượng không nhiều mà trong bộ lạc lại khá đông người, cũng không thể để mỗi người cắn một miếng nhỏ nếm thử hương vị đi, do đó hắn dứt khoát là giữ lại chỗ đồ ăn đó cho gia đình mình ăn.

Tuya rất thích ly trà sữa mà hắn mang về, Ulan và Boutu cũng chiều chuộng cô bé nên mỗi người chỉ nếm một ngụm nhỏ, còn đâu để dành hết lại cho nàng uống. Tuya có đồ ngon cũng không ăn lẻ một mình, nàng cầm nửa cốc sữa trà còn lại chạy đi tìm Santan. Bọn trẻ trong bộ lạc thấy Tuya đang cầm thứ gì đó trong tay mà chúng chưa từng thấy bao giờ nên còn lẽo đẽo chạy theo sau nàng một đoạn dài. Cuối cùng, Tuya bị lũ trẻ quấn lấy không có cách nào ngoài việc đưa tay che chở cốc trà sữa trong tay và nói: "Đây là trà sữa A Đa ta cố ý mang về cho ta, ta muốn đưa nó cho Santan cùng uống. Nếu các ngươi muốn uống vậy thì đi tìm A Đa ta đi, để hắn lần sau gặp được sứ giả Thiên Thần thì lại mang mấy cốc trà sữa về cho các ngươi uống".

Còn về cốc sữa trà trong tay nàng, bọn hắn nghĩ cùng đừng nghĩ.

Thấy bóng lưng Tuya quay người rời đi không thương tiếc, đám trẻ con trong bộ lạc đều bật khóc lên---- Là thèm tới khóc.

Agula bận đến mức không có thời gian uống nước, nên nào còn thời gian đi dỗ dành bọn trẻ nói lần sau sẽ mang trà sữa về cho chúng. Chính hắn còn không biết mình còn có cơ hội ghé thăm siêu thị của Vân Sơ lần nữa không, nên tất nhiên không thể đồng ý hay hứa hẹn sẽ mang trà sữa về cho bọn trẻ.


Trà sữa tuy không có nhưng nước đường trắng thì vẫn có. Bởi vì Vân Sơ nói đường đỏ thích hợp để nữ nhân bồi bổ cơ thể sau khi sinh nên Agula đã bảo Ulan dùng da thú bọc lại hai thùng đường đỏ. Năm nay, do thiếu nước nên không có nữ nhân nào trong bộ lạc mang thai sinh con. Tuy nhiên, đường này có để lâu chút cũng không sợ hỏng nên Agula không lo lắng rằng đường đỏ ấy sẽ có ngày không được sử dụng.

Mặc dù lần này Vân Sơ cho rất nhiều đường đỏ và đường phèn nhưng Agula không có tùy theo bọn trẻ ngày nào cũng pha nước đường uống, mà là cách mấy ngày mới để Ulan lấy đường trắng pha cho mọi người một nồi nước đường nếm thử vị. Bất kể thế nào, nó cũng coi là cho mọi người một cái hy vọng.

Bốn mươi người trưởng thành làm việc đương nhiên hiệu suất rất nhanh chóng và hiệu quả. Chỉ trong mười ngày, Agula đã dẫn theo tộc nhân của mình dùng cọc gỗ vây ra ba cái hàng rào có kích thước bằng một sân bóng đá nhỏ. Trong mấy ngày qua, số động vật nhỏ không bị thương được mọi người bắt ra từ bẫy rập đều được nuôi nhốt bên trong hàng rào ấy. Hiện tại trong bộ lạc đã có sáu, bảy mươi con thỏ rừng, ba mươi mấy con gà rừng và năm con linh dương. Đây chỉ là những con vật mà Agula quyết định muốn bắt trong thời điểm hiện tại để thử nghiệm việc chăn nuôi, chứ những động vật cỡ lớn như bò rừng hay hổ một khi đã rơi vào bẫy sẽ bị bọn hắn giết thịt ngay tại chỗ và chuyển về doanh trại.

Có con mồi, trong bộ lạc lại khôi phục thói quen ăn canh thịt trước đây. Bây giờ mỗi ngày Ulan đều dùng bột mì nhào nặn làm một chồng bánh bột ngô cộng thêm một nồi canh thịt, nhờ thế ít nhiều gì cũng tiết kiệm được gạo nấu cháo.

Ruộng khoai tây nhỏ trước đó cuối cùng đã bị Agula mở rộng gieo thêm một trăm củ khoai tây, tính ra ước chừng hai mẫu đất. Trồng xong hai mẫu đất này, số khoai tây Vân Sơ đưa chỉ còn lại một nửa. Trước khi thu hoạch mẻ khoai tây đang trồng trong đất, chỗ nửa khoai tây còn lại này Agula sẽ không động tới nó mà vẫn như trước dùng túi da thú đóng gói bọc kín lại và đặt ở chỗ Santan.

Túi da thú chống ẩm rất tốt, hạt giống ngũ cốc đựng ở bên trong không lo sẽ dễ bị nảy mầm. Chỉ cần tới mùa đông chú ý không để sương lạnh đông cứng khoai tây thì hoàn toàn ổn để trồng sang năm. Các loại rau lương thực khác tạm thời không thể trồng được vì vấn đề thiếu nước, nên chỉ có thể gói chúng trong túi da thú và đặt riêng qua một bên.

Trong mười ngày qua, các lão nhân phụ trách trông coi khoai tây rất ngạc nhiên khi thấy những củ khoai trên ruộng lần lượt bắt đầu nảy mầm. Thoáng một cái, sự chú ý của toàn bộ bộ lạc đều đổ dồn sang đây. Các lão nhân và đám tiểu hài tử chỉ cần rảnh rỗi không có việc gì làm là đều chạy tới ruộng khoai tây ngồi xổm nhìn chồi non của khoai tây trong đất. Nhìn nó, họ dường như đã thấy những ngày tháng không thiếu lương thực sau này.

Sau khi hàng rào hoàn thành, mọi người xem như có thể thư giãn một chút. Nhưng công việc hàng ngày thì vẫn phải làm, hang động vẫn phải tiếp tục được đào, mương nước đã đề cập trước đó cũng cần được quy hoạch. Nhưng những chuyện đó so với chặt cây, khiêng cây thì nhẹ nhõm hơn nhiều, nhất là đào mương dẫn nước. Bây giờ trong bộ lạc có khá nhiều cuốc, bọn hắn chỉ cần vác cuốc ra đào một ngày là có thể dẫn nước suối tới dưới chân núi.


Ngày này lúc đào được nửa hang động, thời tiết đột nhiên trở nên mát mẻ hơn mang theo gió nóng thổi qua hoang nguyên. Santan nhìn mây đen trên bầu trời tụ lại càng ngày càng nhiều, liền nhanh chóng đi tìm Agula nói trời sắp mưa rồi. Agula vừa nghe nào còn tâm tư muốn đào hang động nữa, hắn vội vã gọi mọi người vác cuốc đi tới bên ngoài hang động đào một cái hố lớn.

Cũng bởi vì thiếu nước, Agula vẫn một mực không thể gieo trồng những giống cây khác. Hiện tại nghe nói trời muốn mưa thì làm sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội này được. Còn không nhanh chân đào thêm một vài cái hố lớn để tích trữ nước, nói không chừng sắp tới sẽ có thể trồng nhiều thêm ít giống cây lương thực hay rau quả phù hợp trồng vào mùa hè.

Santan nói rằng theo thời tiết hôm nay, rất có thể sẽ có một trận mưa lớn.

Mưa lớn có cái gì. Tất cả mọi người đã thiếu nước hơn nửa năm rồi, mỗi ngày họ đều ngóng trông sẽ có một trận mưa thật lớn trút xuống thế gian.

Trong khi Agula dẫn theo mười dũng sĩ thân thể khoẻ mạnh vội vàng đào cái hố lớn để trữ nước thì những người khác trong bộ lạc cũng không nhàn rỗi. Họ bận rộn chuyển tất cả lương thực vào trong hang. Cũng may là mấy ngày nay mọi người đều đào hang động này, tuy rằng còn rất lâu mới đào xong thành công nhưng trước mắt dùng để cất trữ lương thực vẫn là ổn.

Lương thực sau khi bỏ vào trong hang, những đồ và vật khác của bộ lạc liền không còn chỗ để. Tuy nhiên, nồi niêu bằng đất sét không sợ bị dầm mưa nên có để ở ngoài cũng không sao cả.

Các lão nhân trong bộ lạc còn nhớ mãi ruộng khoai tây, nghe trí giả nói cơn mưa này khả năng sẽ rất lớn nên họ vừa chuyển đồ vào hang động vừa lo lắng nghĩ: Mấy củ khoai trong ruộng vừa mới nảy mầm thôi, chớ đừng vì mưa to mà bị hư hỏng mất.

Bọn họ chủ nếu lo lắng nước mưa sẽ làm gãy chồi khoai chứ không lo bị nước đọng. Lúc mới trồng khoai tây, bọn hắn đã cố ý vun đất lên cao một chút nên nước mưa có rơi xuống mặt đất cũng sẽ thuận theo rãnh đất mà chảy xuôi đi, tuyệt đối sẽ không làm ngập ruộng khoai.


Cơn mưa to này đến dữ dội và gấp gáp, đám người Agula mới đào được nửa hố thì bầu trời đã hạ xuống từng hạt mưa lớn đập xuống đầu họ. Trong hang động đã để đầy rẫy vật dụng và lương thực, Agula chỉ có thể để các lão nhân thân thể yếu nhược và đám tiểu hài tử chen vào hang trú mưa. Còn hắn và những người khác lấy tạm miếng da thú lớn trùm lên đầu để chắn mưa.

Nhìn màn mưa dày đặc tới nỗi nhìn không rõ cảnh tượng trước mắt, tâm Agula chợt trầm xuống. 

Nguy rồi! Ban nãy bọn hắn chỉ lo bảo vệ lương thực, lại bỏ quên chỗ hàng rào đang nuôi nhốt đám động vật. Bên chỗ rào chắn kia không có nơi nào có thể tránh mưa được, nếu đợi cơn mưa to này kết thúc vậy không biết những con vật kia liệu có còn sống sót hay không.

Agula ảo não nện một cái lên đầu mình: Sao hắn lúc trước không nghĩ tới sẽ có mưa nhỉ? Nếu không dùng da thú hoặc cỏ khô để xây một cái chuồng nhỏ chỗ hàng rào để che mưa cho đám động vật thì đã tốt hơn giờ rồi.

Giờ thì hay rồi. Đợi trận mưa này kết thúc, chắc bọn hắn phải vào rừng lần nữa để bắt con mồi mới.

Bởi vì cơn mưa lớn này, hiếm khi để Agula ngồi lại ngẫm nghĩ một số chuyện.

Hắn thấy về sau nên đào thêm mấy cái hang động nhỏ, để mấy động vật nhỏ như gà rừng, thỏ rừng tới đêm sẽ bắt vào hang nhốt, còn đến ban ngày thì lại đưa qua hàng rào nhốt. Lỡ hôm nào trời đổ mưa thì có thể nuôi nhốt trong hang, như vậy sau này không cần lo lắng vì một trận mưa mà uổng phí tất cả vất vả cùng công sức trước đó.

Tựa như vì đền bù, cơn mưa này ào ào rơi suốt một ngày mới chịu dừng lại. Mưa vừa nhỏ lại, Agula lập tức dẫn theo tộc nhân khiêng cuốc đi kiểm tra ruộng khoai tây. Mặc dù tâm lý nắm chắc nhưng Agula vẫn lo ruộng khoai tây xảy ra chuyện, nên làm sao cũng muốn tận mắt nhìn thấy chúng không có việc gì thì mới có thể yên tâm được.

Tình huống của khoai tây quả thực không tệ, tuy cơn mưa lớn đã làm gãy không ít chồi non và lớp đất trên khoai tây cũng bị mưa cuốn trôi mất nửa, nhưng chỉ cần đám người Agula đắp đất trở lại ruộng khoai thì những củ khoai tây kia chung quy vẫn có thể mọc lại chồi non. Bởi vì trên một củ khoai tây cũng không chỉ có mỗi một mầm.


Sau khi đào xong các rãnh đất trong ruộng khoai tây một lần nữa, đám người Agula mang theo một thân bùn đất quay trở lại hang động. Tuy đêm nay mọi người đến chỗ ngủ cũng không có, nhưng điều đó cũng không ngăn được mọi người vui mừng vì cơn mưa này. Trận mưa này vừa rơi xuống, khiến tuyến đường con suối nhỏ bọn hắn đã thay đổi lúc trước được rót đầy nước. Đường suối nhỏ ấy được bọn hắn đào cho chạy thẳng tới một cái hồ nước nhỏ nằm cách hang động không xa. Dựa vào chỗ nước này, trong vòng hai tháng tới bọn hắn không cần lo lắng không có nước để uống nữa.

Cũng bởi trận mưa này, rau dại trên cánh đồng hoang lại lần nữa toả ra sự sống. Những hạt giống mà sứ giả Thiên Thần đưa cho lúc trước cũng có thể thử gieo trồng một phần nhỏ trước để thăm dò sâu cạn.

Vào ngày thứ hai, phần lớn nước tích tụ trên mặt đất đã thấm xuống đất và lớp đất trên cùng trở nên sền sệt. Agula cùng Santan thương lượng một chút, cả hai cảm thấy nên khai hoang hai khối đất để thử trồng chút đậu nành. Vân Sơ đã mua cho Agula mười cân hạt giống đậu nành chất lượng tốt, hắn như thường chỉ lấy ra một ít hạt giống trồng thử trước, chỗ còn lại dùng da thú bọc lại cất đi. Nếu chỗ hạt giống này trồng không thành công, vậy số hạt giống còn lại vẫn đủ cho hắn sang năm thử trồng lần nữa.

Trước đó bởi vì thiếu nước, không có cách nào khác nên mới trồng khoai tây ở gần con suối. Giờ hắn mới nhận ra chỗ kia cách hang động quá xa, rất không tiện cho việc quản lý và chăm sóc khoai tây nên lần này trồng đậu nành Agula rút kinh nghiệm sẽ mở hai khối đất ở gần hang động để trồng.

Đợi sau khi bọn hắn xới đất trồng khoai tây, đất trên mặt đất cũng khô đi rất nhiều. Một mảnh địa thế rộng lớn nơi đây đều là hoang nguyên, vậy nên đám người Agula không lo lắng không đủ đất dùng. Lúc gieo hạt thì ném hạt đậu nành xuống ô đất, mỗi ô cách nhau chừng một sải tay, sau đó lại dùng cuốc cào và phủ một lớp đất mỏng lên phía trên đậu nành.

Đậu nành được trồng xuống đất, đám tiểu hài tử và mấy thanh niên choai choai trong bộ lạc liền nhiều thêm một nhiệm vụ----- Đuổi chim.

Cũng không biết lũ chim kia làm sao biết được rằng những hạt đậu nành này có thể ăn được. Nói chung, nếu không phải Agula phát hiện sớm và sắp xếp cho bọn trẻ đuổi chim chóc đi thì năm cân đậu nành bọn hắn mới trồng xuống còn chưa kịp nảy mầm đã bị lũ chim kia đào ra ăn hết sạch.

Tới lúc đó không thu hoạch được một hạt nào thì quả là quá thê thảm.

- -- HẾT CHƯƠNG 143 ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận