Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Vân Sơ lại trêu ghẹo vài câu, và cô không dừng lại cho đến khi nhìn thấy Trạm Vân Tiêu đỏ mặt tới bốc khói.

Trạm Vân Tiêu vẫn cúi đầu và không nói gì. Mặc dù võ tướng không có quá bảo thủ giống như văn nhân, nhưng Trạm Vân Tiêu sống hai mươi mấy năm, đa phần vẫn luôn ở lại biên quan đóng giữ. Ngoại trừ mấy cái tộc muội trong nhà ra, hiếm khi hắn cùng nữ hài tử tiếp xúc. Càng đừng nói tới một cô gái như Vân Sơ.

Kỳ thật bình thường Vân Sơ cũng không phải dạng này. Chỉ là dáng vẻ đỏ mặt ngượng ngùng của Trạm Vân Tiêu thật sự là quá thú vị, khiến cô không nhịn được mà đùa giỡn nhiều mấy câu.

Vân Sơ ăn "bữa ăn khuya" một cách chậm rãi và cẩn thận lau miệng bằng khăn giấy. Sau khi vứt rác, Vân Sơ di chuyển chiếc ghế đẩu tới ngồi đối diện Trạm Vân Tiêu. Diễn đàn lê quý đôn. Sau đó, cô nói cho Trạm Vân Tiêu biết về các loại tình huống của cánh cửa. Nghe có vẻ khó tin, nhưng Trạm Vân Tiêu biết rằng những gì Vân Sơ nói là sự thật. Hắn cẩn thận nhớ những gì Vân Sơ vừa nói.

Nhìn vào hàng hóa rực rỡ trên kệ hàng, Trạm Vân Tiêu xoay người hỏi Vân Sơ: "Vậy ta cũng có thể ở đây dùng tiền mua đồ sao?".

Vân Sơ gật đầu thờ ơ: "Đương nhiên, dù sao tôi bán cho ai cũng là bán".

Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ che miệng ngáp một cái.

"Anh muốn mua cái gì thì tranh thủ thời gian mua đi, tôi còn muốn lên lầu ngủ".

Lần này đi tới cổ đại, Vân Sơ cảm thấy chính mình chịu không ít khổ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày mới có thể khôi phục.

Nghe cô nói vậy, động tác chọn lựa thương phẩm của Trạm Vân Tiêu lập tức nhanh thêm mấy phần. Trạm Vân Tiêu không mua nhiều, nhưng sau khi Vân Sơ giới thiệu, anh ta đã lấy thêm một vài gói mì ăn liền.

Nhìn vào những thứ trong tay Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ vừa cho vào túi vừa hỏi: "Chỉ mua những thứ này à?".

Trạm Vân Tiêu sờ sờ chóp mũi, trên mặt thẹn thùng: "Tại hạ ra ngoài vội vàng, trên người không có mang theo bạc".

Không đợi Vân Sơ nói chuyện, Trạm Vân Tiêu vội vàng từ trong cổ áo kéo ra một khối Ngọc Quan  m, nói: "Khối ngọc này ta đã đeo từ khi còn nhỏ, không biết có đủ mua những vật này hay không?".

Miếng ngọc trên cổ Trạm Vân Tiêu, là tổ mẫu hắn đi tới hoàng miếu cầu cho hắn khi hắn mới sinh. Bởi vì Trạm gia là nhà võ tướng, tổ mẫu Trạm Vân Tiêu lo lắng khí sát phạt sẽ va chạm đến hắn, còn cố ý xin đại sư đọc Địa Tàng Kinh ba trăm lần dưới tượng Quan  m để trừ tiêu tai, miễn họa, cầu phúc.

Khối Ngọc Quan  m này, Trạm Vân Tiêu vẫn luôn đeo trên người. Đêm nay hắn ra ngoài vội vàng, trên người không mang theo một vật có giá trị, chỉ có miếng Ngọc Quan  m này là còn có chút giá trị.

Vân Sơ mặc dù không hiểu nhiều về ngọc, nhưng cũng có thể từ màu sắc ôn nhuận bên trên khối ngọc bội này nhìn ra được giá trị của nó.

Thấy cô không nói gì, Trạm Vân Tiêu liền kéo mặt dây chuyền ngọc trên cổ ra đưa cho Vân Sơ.

Vân Sơ không đưa tay tiếp, cô vẫy vẫy tay nói: "Khối ngọc bội này nhìn qua không rẻ, tôi không thể thu. Nếu như anh không mang tiền thì thôi, cũng chỉ là mấy gói mì, đều không có đắt".

Mặc dù Vân Sơ không hiểu rõ tính cách của Trạm Vân Tiêu, nhưng trong lòng cô có một loại cảm giác không thể giải thích được ----- Anh không muốn nợ người khác.

Vì vậy, Vân Sơ sau đó bồi thêm một câu: "Nếu anh thực sự cảm thấy băn khoăn, vậy thì trước ghi nợ, lần sau tới thì nhớ đem tiền đưa tôi là được".

Trạm Vân Tiêu nhíu chặt lông mày: "Như vậy sao được".

Đối với Trạm Vân Tiêu mà nói, mặc dù khối ngọc bội này có chút giá trị, nhưng cũng còn kém rất rất xa ân cứu mạng của Vân Sơ. Trạm Vân Tiêu hiểu rõ, lúc trước hắn bị thương nặng như vậy, nếu như không có dược vật thần kỳ do Vân Sơ đưa, vậy hắn rất khó để giữ được tính mạng.

Khi Vân Sơ thay hắn trị thương và tặng thuốc, hắn vẫn là hôn mê. Do đó, khi Vân Sơ làm những việc này là không mong được hồi báo. Cộng tất cả các lý do lại với nhau, Trạm Vân Tiêu nói cái gì cũng không chịu ghi nợ, khăng khăng muốn Vân Sơ nhận lấy ngọc bội. Vân Sơ thực sự không lay chuyển được anh, đành phải đưa tay nhận lấy ngọc bội.

"Như vậy, tôi trước giúp anh giữ ngọc bội. Chờ lần sau anh mang tiền tới, ta lại đem nó trả lại cho anh".

Ngọc bội mới từ trên người Trạm Vân Tiêu lấy xuống không lâu, nên còn mang theo một chút nhiệt độ còn sót lại. Khi nãy, ở xa đã thấy phẩm tướng của miếng ngọc bội này rất tốt,, giờ ở gần nhìn kỹ càng thêm bất phàm. Bề mặt của ngọc bội được phủ một lớp tầng dầu trong suốt, thân ngọc màu xanh nhạt hơi mờ, nhìn qua thanh nhuận thấu triệt.

Vân Sơ cầm ngọc bội, vừa đùa vừa thật nói với Trạm Vân Tiêu: "Thứ này quý giá như thế, tôi nếu như làm mất hoặc làm hỏng, vậy cũng đừng bắt tôi bồi thường đấy nhé".

Dù sao hoàng kim có giá, ngọc vô giá.

Mặc dù Vân Sơ có chút vốn liếng, nhưng cô cũng không muốn táng gia bại sản vì một khối ngọc bội.

Trạm Vân Tiêu nhìn Vân Sơ, nói với vẻ rất nghiêm túc: "Cô nương đối Trạm mỗ có ân cứu mạng, chỉ là một khối ngọc bội, cũng không đáng để ngươi thận trọng như thế".

Chỉ cần Vân Sơ thích, cho dù là thứ quý giá hơn khối ngọc bội này, Trạm Vân Tiêu đều nguyện ý hai tay dâng lên.

Vân Sơ nghe vậy cười cười: "Tôi chỉ là đơn giản xử lý vết thương của anh một chút, anh lại luôn miệng nói ân cứu mạng. Anh cứ treo ân cứu mạng ngoài miệng như vậy, thật khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ".

Trạm Vân Tiêu cũng không phải là người cứng đầu, nghe cô nói như vậy, liền vội vàng đổi giọng: "Nếu Vân tiểu thư không thích nghe, vậy lần sau ta sẽ không nói nữa".

"Đêm đã khuya, ta sẽ không quấy rầy Vân tiểu thư nghỉ ngơi nữa".

Thấy Vân Sơ ngáp không ngừng, Trạm Vân Tiêu trầm ngâm nói lời cáo biệt với cô. Lúc Trạm Vân Tiêu mở cửa đi ra ngoài, Vân Sơ vẫy tay với anh nói một tiếng chúc ngủ ngon.

Trạm Vân Tiêu xách túi nhựa đứng trong Thiên viện nhà mình, ngơ ngác nhìn nơi cánh cửa gỗ biến mất. Trạm Vân Tiêu tự hỏi trong đầu mình hai từ cuối cùng mà Vân Sơ nói là có ý gì.

Khối ngọc bội của Trạm Vân Tiêu được Vân Sơ đặt cẩn thận trong ngăn tủ ở bên cạnh giường. Ngoại trừ ngọc bội, trong tủ còn đặt bộ trang sức do Lâm đại nhân đưa. Hai thứ này hiện được coi là có giá trị nhất trong nhà Vân Sơ.

Vân Sơ không biết một câu chúc ngủ ngon bình thường của cô, lại để cho người nào đó đang ở thế giới khác suy nghĩ khổ sở một đêm.

Sau khi ngủ vài ngày trên chiếc giường gỗ, lúc này Vân Sơ lại được nằm trên chiếc nệm êm ái của mình, nên vô cùng thích ý mà lăn lộn mấy vòng, rồi ôm chặt gối ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Vân Sơ dậy sớm và mở cửa siêu thị.

Kể từ khi cô tiếp quản siêu thị, cô đã không mở cửa kinh doanh vì muốn xây thêm tầng ba. Bây giờ tầng ba đã được xây dựng xong, với tư cách là lão bản của một siêu thị, Vân Sơ không có lý do lại đóng kín cửa không buôn bán. Siêu thị đã trống rỗng quá lâu, và một số hàng hóa đã hết hàng.

May mắn thay, bà ngoại Vân Sơ có một cuốn sách nhỏ ghi chép lại số điện thoại của tất cả các nhà cung cấp hàng. Vân Sơ lật cuốn sách và liên hệ với một số nhà cung cấp để bổ sung hàng. Sau khi gọi điện thoại, Vân Sơ chỉ phải ngồi ở nhà và đợi người ta giao hàng tới cửa là được.

Nói thật, điều hành một siêu thị là thực sự vô nghĩa. Vân Sơ đã dành cả ngày ngồi ở quầy thu ngân và chỉ bán được hai chai nước tương, một chai giấm, một ít đồ ăn vặt, đồ uống và kem. Tổng doanh thu của cả ngày không vượt quá hai trăm nhân dân tệ.

Ban đầu Vân Sơ còn nghĩ muốn tìm một nhân viên giúp cô nhìn siêu thị. Nhưng thu nhập của siêu thị quá ít, nếu như còn muốn trả tiền lương nữa thì sẽ không còn bao nhiêu lợi nhuận. Vân Sơ ở trong lòng tính toán rõ ràng, liền không nỡ móc ra số tiền này.

Thôi! Vẫn là cô tự mình tới đi.

Mặc dù trông siêu thị có chút nhàm chán, nhưng chí ít người thanh nhàn.

Trên thực tế, từ lúc Vân Sơ đi làm, làm thêm giờ đã trở thành thông lệ và có rất ít thời gian để thư giãn. Hiện giờ, cô lại có rất nhiều thời gian, vừa vặn giúp cô hoàn thành xem những bộ phim truyền hình mà cô muốn xem, hay chơi những trò chơi mà cô muốn chơi.

Đương nhiên, ngoại trừ xem tivi và chơi game, Vân Sơ không có quên việc kinh doanh.

Có một số cửa hàng nông sản bán hạt giống trong huyện thành. Vân Sơ đi tới các cửa tiệm mua mấy bao hạt giống ngô. Hạt giống ngô, hạt giống lúa nước, hạt giống dưa hấu và các loại hạt giống rau quả khác nhau. Vân Sơ loạn thất bát tao mua một túi lớn.

Nói về hạt giống rau quả, có một số loại Vân Sơ cũng không biết chỗ Ngô Bảo Tú có thích hợp trồng hay không. Dù sao, những loại rau này không đắt tiền, vì vậy cô đã mua mỗi loại một chút. Về phần có thể trồng ra hay không, chỉ có thể nhìn xem vận khí của nhà Ngô Bảo Tú.

Ngoại trừ hạt giống, Vân Sơ còn tra tìm không ít tư liệu.

Vân Sơ ghi lại cẩn thận tất cả các loại điều kiện trồng trọt, phương pháp thiết lập cây giống, quản lý nước và phân bón, và bảo vệ sâu bệnh cho ngô và lúa nước. Đến lúc đó, Ngô Bảo Tú chỉ cần dựa theo các phương pháp này để xem xét, như vậy không cần lo sẽ mất mùa nữa.

Trước khi tra tìm các tài liệu này, Vân Sơ luôn nghĩ rằng trồng trọt là một vấn đề rất đơn giản. Kết quả cô vừa tra, phát hiện mặc kệ là trồng loại nào, đều có rất nhiều giảng cứu. Ôm tâm thái học tập, Vân Sơ vừa tra tư liệu vừa ghi nhớ, trọn vẹn nhớ được hơn phân nửa bản bút ký tài liệu.

Ngoại trừ những hạt giống này, Vân Sơ còn mua rất nhiều khoai tây cho Ngô Bảo Tú. Vốn cô còn nghĩ mua thêm một chút khoai lang, nhưng bây giờ là mùa hè, khoai lang vẫn còn ở trong đất phát triển, vì vậy ở trên thị trường không dễ mua được.

Vân Sơ có ở trên mạng đặt mua một ít, chẳng qua người bán còn chưa giao hàng tới. Cũng không biết lần sau khi cánh cửa gỗ xuất hiện, những khoai lang đó có thể kịp gửi đến hay không. Song, lần này cánh cửa gỗ cho đến khi khoai tây Vân Sơ mua đã bắt đầu nảy mầm, cũng chưa thấy xuất hiện.

Vân Sơ mở lịch trên điện thoại của mình và nhìn nó. Đã một tháng rưỡi kể từ khi cánh cửa gỗ xuất hiện lần cuối cùng. Trong nội tâm cô có chút nóng nảy, lần trước cô trở về, lương thực của Ngô gia đã không còn nhiều. Giờ đã trôi qua gần hai tháng, không biết Ngô gia có còn lương thực để ăn hay không.

Trải qua mấy ngày ở chung, Vân Sơ đã không thể lại đem Ngô gia là những người xa lạ không liên quan mà đối đãi. May mắn thay, Vân Sơ không có lo lắng mấy ngày thì cánh cửa gỗ lại lần nữa xuất hiện.

Khi cô nghe thấy tiếng chuông cửa reo và đi xuống cầu thang, Trạm Vân Tiêu và Ngô Bảo Tú đã đợi sẵn ở tầng một.

Vân Sơ nhìn hai người đứng cạnh cánh cửa gỗ, một bên trái và một bên phải, có chút không dám tin hỏi: "Chẳng lẽ cánh cửa vừa xuất hiện thì hai người liền tiến vào?".

Rõ ràng Vân Sơ đã vội vã đi xuống lầu ngay khi nghe tiếng chuông cửa vừa reo. Nếu như không phải là người vẫn luôn đứng bên cạnh cửa gỗ trông coi, căn bản không có khả năng nhanh như vậy liền tiến vào.

Ngô Bảo Tú và Trạm Vân Tiêu gật đầu gần như đồng thời.

Vân Sơ nhìn Ngô Bảo Tú, hỏi: "Đã hết lương thực chưa?".

Ngô Bảo Tú vội vàng lắc đầu, lần này nàng không tới không phải để hỏi Vân tỷ tỷ lương thực. Mặc dù lương thực Vân Sơ cho thời gian trước đã ăn hết. Diễn đàn lê quý đôn. Nhưng Ngô lão cha đã mua thêm lương thực bằng số bạc lần trước bán lương thực. Tuy chỉ là loại lương thực chất lượng kém do cửa hàng lương thực đào thải, nhưng vẫn là có thể ăn được.

Biết Ngô gia còn lương thực để ăn, Vân Sơ liền an tâm. Cô hỏi Ngô Bảo Tú: "Quan phủ chẩn tai lương thực còn chưa có phát sao?".

Nghe Vân Sơ hỏi về điều này, Ngô Bảo Tú cười: "Phát rồi, nhưng không có lương thực. Mỗi người được phát hai lượng bạc. Hầu hết những nạn dân chạy nạn chỗ muội đã trở về rồi".

Hai lượng bạc nghe qua không ít, nhưng giá cả lương thực trong huyện hiện giờ cực đắt. Gạo lứt bình thường mua cũng phải hai mươi văn tiền một lít.

Người Ngô gia có bạc lúc trước bán lương thực, nên một bữa có thể ăn được năm phần no bụng. Nhưng những gia đình khác trong thôn, mỗi ngày đều phải tiết kiệm chỉ dám uống một bát cháo loãng.

Tuy nhiên, ngay cả khi tất cả mọi người đã cố gắng tiết kiệm rất nhiều, thì bạc và lương thực trong tay hầu hết mọi người sẽ không thể duy trì đến vụ thu hoạch mùa thu.

Nhìn Ngô Bảo Tú mặt ủ mày chau, Vân Sơ ôn nhu an ủi: "Em cũng đừng phiền lòng, về vấn đề lương thực, chị sẽ cố gắng nghĩ biện pháp".

- -- HẾT CHƯƠNG 18 ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui