Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Tuy nói Vân Sơ ôm chuyện đảm nhiệm lương thực, nhưng lần này cô không có ý định đưa không cho Ngô Bảo Tú hay các nạn dân. Dù sao nhiều nạn dân như vậy, nếu như đưa không, vậy Vân Sơ cô cũng phải tiêu hết hơn phân nửa tiền tiết kiệm.

Bởi vì chuyện bắp ngô đã khiến cho Lâm đại nhân chú ý, vì vậy lo lắng tới sự an toàn của Ngô gia, lần này không thể lấy bột ngô giá rẻ tới cứu tế nạn dân.

Vân Sơ đã sớm gọi điện thoại hỏi qua lão bản cửa hàng tạp hóa, loại gạo rẻ nhất cũng phải một khối sáu một cân. Ban đầu Vân Sơ tính mua gạo cũ, bởi cô nghĩ giá gạo cũ hẳn là rẻ hơn. Về phần có ngon hay không, thì những nạn dân đó đều sắp chết đói rồi, có muốn so sánh cũng so sánh không ra được cảm giác gì.

Tuy nhiên, người ta không có bán gạo cũ.

Gạo cũ trong tay các lái buôn sẽ không được bán ra, mà sẽ thông qua các phương thức bán giá thấp khác để xử lý. Diễn đàn lê quý đôn. Có thể là bán giá thấp cho nhà máy chế biến thực phẩm, hay bán giá thấp cho các trang trại lớn, còn có rất nhiều biện pháp khác để họ bán đi gạo cũ. Căn bản sẽ không chờ Vân Sơ đi mua.

Sau, Vân Sơ quyết định chuyển sang mua gạo lứt, một khối sáu một cân gạo lứt. Nói là gạo lứt, nhưng trên thực tế đó là loại gạo vỡ được chọn ra trong quá trình tuốt hạt. Nhiều nạn dân như vậy, Vân Sơ ước tính qua, cảm thấy cần phải chuẩn bị năm hoặc sáu tấn gạo để đáp ứng nhu cầu của các nạn nhân.

Với ngần ấy gạo cũng phải tốn hết hai vạn, và Vân Sơ cũng không tính tự móc tiền túi ra mua. Cũng may, Ngô Bảo Tú cũng không tính để cô khó xử, nàng quay lưng về phía Trạm Vân Tiêu, rồi từ trong ngực móc ra một cái túi vải.

Ngô Bảo Tú nhẹ nhàng đặt chiếc túi lên quầy thu ngân, vừa cười vừa nói: "Ta biết Vân tỷ tỷ là người có tâm địa thiện lương. Nhưng nhiều lương thực như vậy, nói thế nào cũng không thể để ngươi ra, số bạc này ngươi trước cầm lấy đi".  

Vân Sơ cầm chiếc túi lên và mở ra. Có bốn nén bạc nhỏ và hai viên bạc vụn.

Nén bạc này Vân Sơ đã từng thấy qua, đó là tiền Lâm đại nhân đưa cho Ngô gia để mua lương thực. Năm lượng một nén, cộng lại cũng hai mươi lượng. Về phần hai viên bạc vụn kia, hẳn đây là tiền để dành được trước kia của Ngô gia. Trong hai tháng qua, người Ngô gia đã mua lương thực, như vậy đồ bên trong túi này hẳn là tất cả vốn liếng của bọn họ.

Thấy biểu tình của Vân Sơ có hơi cứng nhắc, Ngô Bảo Tú lắp bắp nhỏ giọng nói: "Muội biết số bạc này không đủ, chẳng qua trong nhà tạm thời chỉ có ngần ấy. Vân tỷ tỷ trước cứ thu, chờ sau này có tiền, ta nhất định sẽ đưa thêm cho ngươi".

Vân Sơ nắm một nén bạc trong tay, nhanh chóng ở trong lòng tính toán: Ở cổ đại một lượng bạc tương đương với ba mươi mốt khắc, như vậy hai mươi lượng bạc chính là sáu trăm hai mươi khắc.

Vân Sơ không biết giá bạc thu về hiện giờ là bao nhiêu, nhưng đoán chừng cũng rơi vào khoảng ba hoặc năm nhân dân tệ. Dù sao giá mua và giá bán đều sẽ sinh ra giá chênh lệch. Cô ước tính nếu bạc được lấy về để tái chế, hẳn cũng bán được mấy ngàn khối tiền.

(*) 1000 NDT = 3.334.000 VNĐ.

Mấy ngàn khối tiền có thể làm được cái gì? Vân Sơ cầm bạc, một ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

Cô đặt thỏi bạc trở lại vào túi và gói lại, đưa nó cho Ngô Bảo Tú: "Bạc này ở chỗ bọn chị không đáng bao nhiêu tiền. Cái này còn làm phiền em cầm về đổi thành ngọc hoặc vàng với giá tương đương".

Mặc dù bây giờ bạc không có giá trị, nhưng giá ngọc và vàng xác thực vẫn luôn tăng vọt. Vân Sơ nhận số bạc này, được lợi thực sự quá nhỏ. Nhưng nếu như chúng có thể được thay thế bằng vàng và ngọc, như vậy có thể tối đa hóa lợi ích của chúng.

Trong cuộc đời của Ngô Bảo Tú, trước khi gặp được Vân Sơ, thì nàng mới chỉ gặp qua tiền đồng cùng bạc vụn. Nén bạc này cũng là sau khi bán lương thực mới nhìn thấy, càng không cần nhắc tới vàng hay ngọc thạch.

Ấn tượng về ngọc của nàng cũng chỉ dừng lại trên chiếc vòng tay ngọc bích trên cổ tay của con dâu thôn trưởng. Con dâu thôn trưởng Ngô gia thôn là cô nương trong thành, gia cảnh nhà nàng giàu có. Ở lúc đại hôn, nhà mẹ đẻ nàng còn cho nàng bốn thùng đồ cưới.

Nên biết rằng gia đình nông dân bình thường gả nữ nhi, điều kiện tốt một chút cũng chỉ là thêm hai bộ quần áo mới, một hoặc hai bộ khăn trải giường lại thêm mấy cái hòm tủ đã là rất phong phú.

Mà con dâu trưởng thôn thì lại khác, người nhà mẹ đẻ nàng chuẩn bị riêng hai hòm chỉ để chứa quần áo vớ giày, còn lại đều là chứa trâm bạc, vòng ngọc, ngân lượng cho nàng áp đáy hòm. Cũng bởi số đồ cưới này, mà con dâu thôn trưởng liền trở thành tiểu tức phụ có thể diện nhất trong thôn.

Trước kia, Ngô Bảo Tú cũng thường cùng đám tiểu tỷ muội tụ tập thảo luận về cách ăn mặc của con dâu thôn trưởng. Chiếc vòng tay bằng ngọc luôn treo trên cổ tay của nàng ấy, là thứ họ thường bàn luận nhiều nhất.

Mặc dù Ngô Bảo Tú không biết cách phân biệt chất lượng của ngọc, nhưng vì Vân Sơ đã nói muốn những thứ này, nàng ngay lập tức cầm lấy bạc, một lời đáp ứng.

Cầm chiếc túi trên tay, nàng vỗ ngực cam đoan: "Vân tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi, sau khi trở về ta sẽ để cho cha ta cầm bạc vào thành đổi thành vàng".

"Ngày mai chị sẽ đi chuẩn bị lương thực ngay".

Mặc dù Vân Sơ tin tưởng nhân phẩm người Ngô gia, nhưng cô vẫn nói với Ngô Bảo Tú một câu. Hy vọng sau khi cô bé lấy lương thực trở về, sẽ cố gắng bán chúng cho các nạn nhân với giá tương đối thấp, không cần cố tình tăng giá lương thực.

Vân Sơ trong khoảng thời gian này cũng đã suy nghĩ một cách nghiêm túc. Cánh cửa gỗ này không biết sẽ còn ở chỗ Ngô Bảo Tú xuất hiện thêm bao nhiêu lần, nên cô cũng không thể cứ mãi giúp họ mà không cần bất kể hồi báo nào.

Vân Sơ nghĩ tới chắc hẳn bà cô cũng nghĩ như thế, nên mới đem tất cả người tới từ bên trong cánh cửa gỗ đều coi thành khách nhân. Nếu họ muốn lấy đồ từ siêu thị của Vân Sơ, có thể ------ chỉ cần dùng vật có giá trị đến đổi là được.

Họ mua đồ, Vân Sơ bán đồ, ai cũng không chiếm tiện nghi của ai.

Đương nhiên, nếu như có ai đó khó khăn giống như Ngô Bảo Tú, Vân Sơ sẽ xem xét tình huống mà giúp đỡ một, hai lần. Nhưng điều này không thể lâu dài.

Dù sao tất cả mọi người không phải ai cũng giống như người Ngô gia, có ơn tất báo. Miễn là cánh cửa gỗ vẫn còn tồn tại, thì Vân Sơ kiểu gì cũng sẽ gặp được đủ loại "khách nhân" sau này.

Sau khi đồng ý đến lấy thức ăn vào lần sau, Ngô Bảo Tú đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của đêm nay.

Vân Sơ vòng vào quầy thu ngân, và kéo một cái túi dệt ra khỏi gầm bàn. Cũng không chờ Ngô Bảo Tú nói chuyện, cô lại xoay người chạy lên tầng hai ôm một túi khoai tây lớn từ phòng bếp xuống lầu.

Vân Sơ chỉ vào chiếc túi dệt và nói với Ngô Bảo Tú: "Trong chiếc túi này là hạt giống chị đã mua. Có hạt giống ngô, hạt giống thóc và một số hạt giống rau quả."

Xác định Ngô Bảo Tú đã nhớ nó, Vân Sơ kéo túi khoai tây tới bên chân cô bé, nói tiếp: "Trong này là khoai tây, một năm có thể trồng hai mùa. Diễn đàn lê quý đôn. Không phải đất nhà em còn để trống sao? Chờ sau khi thời tiết thoáng lạnh một chút, thì đem khoai tây trồng xuống, đại khái ba tháng là có thể thu hoạch".

Khoai tây cũng được coi là một loại cây trồng có năng suất cao, mà hàm lượng tinh bột và protein của nó cũng rất cao. Mặc kệ là xào với rau ăn hay nấu canh hoặc nấu thành cháo đều có thể no bụng.

Sợ Ngô Bảo Tú không hiểu, Vân Sơ còn chỉ vào mấy củ khoai tây đã nảy mầm và nói với cô bé một cách chi tiết. Khi trồng khoai tây, người ta phải cắt thành từng miếng nhỏ, mỗi một miếng nhỏ nhất định phải có một chút mầm chồi lên.

Thấy Ngô Bảo Tú nghe có chút cố sức, Vân Sơ vỗ vỗ bả vai cô bé, lấy ra một cuốn sổ từ ngăn kéo của quầy thu ngân đưa qua: "Không nhớ rõ được cũng không sao cả. Làm sao để trồng mấy thứ này, chị đều đã ghi rõ ở trong này. Sau khi trở về, nếu có chỗ nào không nhớ rõ, thì cứ xem cuốn sổ này là được".

Ngô Bảo Tú nhận lấy cuốn sổ mở ra nhìn, nàng càng lật, đầu càng thêm cúi thấp hơn.

Thấy Ngô Bảo Tú như vậy, Vân Sơ bối rối: "Có chuyện gì vậy, có chỗ nào xem không hiểu không? Chị chính là dùng chữ phồn thể để viết đấy".

Nghe cô nói, Ngô Bảo Tú ngẩng đầu ngước nhìn Trạm Vân Tiêu một cách nhanh chóng.

Thấy cô bé nhìn Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ lại càng hoang mang hơn.

Ngô Bảo Tú đối mặt với ánh mắt  quan tâm của Vân Sơ, mặt đều nghẹn tới đỏ, lắp ba lắp bắp nhỏ giọng nói: "Muội, muội không biết chữ".

Dứt lời, liền càng không dám nhìn thẳng mặt Vân Sơ, đầu nhỏ cúi xuống càng thêm thấp, lại nói tiếp: "Trong nhà muội cũng không có ai biết chữ cả".

Ngô Bảo Tú cầm lấy cuốn sổ chi chít chữ, chỉ cảm thấy bản thân mình lãng phí một mảnh tâm ý của Vân Sơ.

- -- --- Đây là điều Vân Sơ trước đó không nghĩ tới.

Cũng phải, Ngô gia là hộ nông dân, ở cổ đại đọc sách vốn là một chuyện rất hao phí tiền tài. Ngô Bảo Tú chỉ là một nữ hài tử, không biết chữ cũng không có gì kỳ quái.

Nhìn tiểu cô nương vô cùng xấu hổ không dám ngẩng đầu, Vân Sơ nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay cô bé. Vì an ủi cảm xúc sa sút của Ngô Bảo Tú, Vân Sơ chỉ có thể lên lầu lấy một tập giấy ghi chú, cô vừa nói vừa đem tên các loại hạt giống ghi xuống.

Sau đó, ở trên mỗi một túi hạt giống, Vân Sơ lại dán một tờ ghi chú và bảo Ngô Bảo Tú tự mình đánh một dấu ký hiệu lên đó. Bởi vì Vân Sơ nói nên chọn loại ký hiệu dễ nhớ chút làm đánh dấu, nên Ngô Bảo Tú tay cầm bút dạ, suy nghĩ một lát liền giơ tay vẽ bốn vòng tròn hình bầu dục trên tờ giấy ghi chú dán trên túi hạt giống ngô.

Nhìn vào vòng tròn hình bầu dục, Vân Sơ tò mò hỏi: "Đây là cái gì?".

"Bốn quả trứng gà". Ngô Bảo Tú không hề nghĩ ngợi, thốt ra.

Vân Sơ nghe vậy gật gật đầu, Ngô Bảo Tú mà không nói thì cô đúng là đoán không ra. Bây giờ, nghe cô bé nói, lại nhìn vào vòng tròn hình bầu dục một lần nữa, quả nhiên là trứng. "Tại sao lại vẽ trứng?".

Ngô Bảo Tú đương nhiên nói: "Bởi vì Vân tỷ tỷ nói, ngô này sẽ được trồng vào tháng Tư".

Đúng nha, hóa ra Ngô Bảo Tú vẽ bốn quả trứng là để ghi lại thời gian.

Chỉ cần cô bé có thể nhớ kỹ, vậy trứng gà thì trứng gà đi.

Sau khi Ngô Bảo Tú lại vẽ trứng, Vân Sơ đứng bên cạnh giải thích rõ ràng cho cô bé nghe.

Vân Sơ nói khô cả họng, cũng không biết Ngô Bảo Tú có thể nhớ được bao nhiêu: "Cuốn sổ này em cứ cầm lấy đi, sau này nếu như có chỗ không biết, có thể tìm một người biết chữ hỏi một chút".

Ngô Bảo Tú gật đầu, vô cùng trân trọng đem cuốn sổ bỏ vào trong ngực.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Ngô Bảo Tú đáng lẽ phải quay trở về để Vân Sơ tiếp tục nghỉ ngơi. Nhưng nàng nhìn thấy Trạm Vân Tiêu vẫn đang đứng cạnh cửa, không hề có ý định rời đi. Xuất phát từ bản năng muốn bảo hộ Vân Sơ, Ngô Bảo Tú tiếp tục lẳng lặng đứng ở bên cạnh quầy thu ngân.

Trạm Vân Tiêu là một nam nhân, mặc dù bây giờ hắn đang mặc trường sam màu xanh nhạt, tóc chỉnh chỉnh tề tề buộc gọn gàng trong phát quan, hai tay khoanh trước ngực đứng ở bên cạnh cánh cửa gỗ. Dáng vẻ thong dong, nhẹ nhàng tựa như quân tử. Nhưng cách hắn lần đầu tiên xuất hiện đối với Ngô Bảo Tú vẫn là lưu lại ấn tượng khắc sâu.

Lúc ấy, người nam nhân này cả người là máu, trên thắt lưng còn dắt một thanh kiếm dài, nhìn qua cũng không phải là người tốt.

Ngô Bảo Tú trong lòng hiểu rõ, nàng và Vân Sơ chỉ là nữ tử yếu đuối. Nếu như Trạm Vân Tiêu muốn làm cái gì, hai người bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, vì vậy nàng không thể để Vân Sơ đơn độc ở lại cùng người nam nhân này.

Trạm Vân Tiêu sau lần trước trở về liền biết nơi này là nơi bán đồ, nữ tử có ân cứu mạng với hắn chính là chủ cửa hàng này. Diễn đàn lê quý đôn. Hôm nay, hắn cùng một tiểu nha đầu cùng lúc tiến vào, thấy nàng ta nói chuyện với chủ cửa hàng như thể nàng ta là một người quen trong cửa hàng. Hắn cũng liền khéo hiểu lòng người đứng ở một bên, yên lặng chờ tiểu nha đầu kia mua đồ xong, thì hắn lại tìm Vân Sơ nói chuyện của hai người bọn họ.

Tuy nhiên, sau khi mua đồ xong, tiểu nha đầu kia một mực không đi, đứng ở bên người Vân Sơ tựa như thủ vệ, thỉnh thoảng còn quay đầu trừng hắn một chút.

Sau khi bị Ngô Bảo Tú trừng mắt lần nữa, Trạm Vân Tiêu vặn vặn ngón tay, ở trong lòng thì thầm ---- Hắn hình như không có đắc tội người này đi?

Trạm Vân Tiêu là một võ tướng, vốn đối với nữ hài tử cũng không có bao nhiêu lòng thương tiếc. Vô duyên vô cớ bị Ngô Bảo Tú trừng mắt không rõ lý do, hắn cũng cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Thấy Ngô Bảo Tú không có ý định rời đi, Trạm Vân Tiêu cũng liền mặc kệ nàng. Hắn từ tay áo rút ra một cái hộp gấm, vòng qua Ngô Bảo Tú, giơ tay đưa tới trước mặt Vân Sơ.

Nhìn hộp gấm trước mặt, Vân Sơ còn chưa kịp phản ứng: "Đây là cái gì?".

Trạm Vân Tiêu nhìn Vân Sơ, lại đưa hộp gấm tới gần cô hơn: "Tạ lễ lần trước".

Hình như đúng là có chuyện như vậy, Trạm Vân Tiêu vẫn còn đặt một khối ngọc bội ở đây. Vân Sơ đưa tay tiếp nhận hộp gấm, trọng lượng trong tay còn khá nặng. Cô tùy tay mở nắp hộp ra.

Sau khi chiếc hộp mở ra, Vân Sơ đã hiểu tại sao chiếc hộp lại nặng như thế.

- ---- Bởi vì trong hộp gấm đựng đầy đồ trang sức bằng vàng và bạc!

- -- HẾT CHƯƠNG 19 ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui