Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Quý Hòa mở cánh cửa gỗ và bước vào lúc bốn giờ rưỡi sáng. Thấy nàng đến, Trạm Vân Tiêu nhanh chóng vỗ vai Vân Sơ.

Lúc nhìn thấy hai gùi lớn chứa đầy hải sản mà Quý Hòa đang cầm trên tay, Vân Sơ ngạc nhiên hỏi: "Sao em mang nhiều hải sản đến vậy?”.

Quý Hòa đặt chiếc gùi trong tay xuống và nói: "Đây là chiều hôm qua A đa ta đến làng chài bên cạnh đổi được. Không phải sắp tới Tết rồi à? Vân tỷ tỷ, ngươi cầm chỗ này vừa hay có thể thêm mấy đĩa đồ ăn".

Hải sản nhiều như vậy cũng không hề nhẹ, bản thân Quý Hòa còn nhỏ như vậy khẳng định cầm không được nhiều đồ như thế. Không cần hỏi, Vân Sơ liền biết hôm nay ba của Quý Hòa có theo chân cùng cô bé cùng tới, giờ hẳn đang đợi ở bên ngoài.

Vân Sơ bảo Trạm Vân Tiêu tìm một cái túi dệt lớn tới, sau đem hai gùi hải sản đều đổ vào trong túi và trả gùi lại cho Quý Hòa.

Vốn Vân Sơ chỉ chuẩn bị hai gói quà mừng năm mới và một bình rượu đế ngon cho Quý Hòa. Nhưng thu được nhiều hải sản như vậy, cô cảm thấy quà năm mới mình chuẩn bị trước đó có phần ít. Vậy nên, Vân Sơ lại ở trong tiệm kiếm cái túi để đầy tám chai rượu đắt nhất trong siêu thị. Nói là rượu đắt đắt nhất trong cửa hàng nhưng giá của nó lại không quá trăm tệ. So ra, không cách nào so được với giá trị của chỗ hải sản kia.

Bỗng cô nhớ ra Quý Hòa và Trọng Hòa hãng còn là trẻ con, nên lại lấy thêm ít thạch, bánh kẹo và đồ ăn vặt trẻ con thích, v.v......

Siêu thị của Vân Sơ ngay từ đầu không phải là siêu thị lớn. Vậy nên số lượng kẹo và thạch có trong siêu thị đều là hàng rẻ tiền với đơn giá 10 tệ một cân. Nhưng ngay cả như vậy cũng khiến Quý Hòa vui mừng đến phát điên rồi. Số kẹo và thạch Vân Sơ gói cho nàng đều là loại nàng đã được nếm thử trước đó, đó là hương vị ngon nhất mà nàng từng nếm qua.

Đợi tiễn Quý Hòa rời đi, đồng hồ cũng đã điểm gần năm giờ. Vân Sơ dọn dẹp sơ qua cửa hàng, nghĩ hôm nay hẳn sẽ không còn ai tới nữa. Cô hít một hơi dài rồi nắm tay Trạm Vân Tiêu cùng bước vào cửa gỗ.


Kình Thương viện vẫn là dáng vẻ như khi Vân Sơ rời đi lần trước. Chỉ khác là ở góc viện có thêm một "nhà ấm nhỏ" được dựng từ gạch xanh.

Đây hẳn là nơi trồng dâu tây bảo bối của Trạm Vân Tiêu.

Vân Sơ nghĩ đến nửa giỏ dâu tây do Trạm Vân Tiêu xách qua rồi lại xách trở về, trong lòng âm thầm khen ngợi tài làm nông nghiệp của anh. Dâu tây Trạm Vân Tiêu trồng ra bởi vì không bị phun thuốc linh tinh nên quả dâu có nhỏ hơn dâu tây bán bên ngoài một chút, và hình dáng cũng không được đẹp mắt như ở siêu thị bày bán.

Chẳng qua trước đó cô đã nếm thử hai quả, tuy dâu tây Trạm Vân Tiêu trồng có kích thước không lớn nhưng lại rất ngọt. Chỉ cắn một miếng nhỏ, trong miệng đã tràn ngập hương thơm nồng nàn của dâu tây. Dâu tây nguyên vị như thế là điều không dễ bắt gặp ở hiện đại.

Thấy ánh mắt Vân Sơ nhìn về phía nhà ấm, Trạm Vân Tiêu vội hỏi: “Có muốn vào xem một chút không?”.

Vân Sơ lắc đầu: "Thôi, em buồn ngủ quá rồi. Bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh trèo lên giường đánh một giấc thôi. Hơn nữa, giờ trong nhà kính tối như mực, có vào nhìn cũng chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Vẫn là để sáng ngày mai vào xem sau".

Dù Trạm Vân Tiêu có lòng muốn biện minh cho nhà ấm của mình, rằng bên trong luôn luôn được đốt than và đốt đèn dầu suốt đêm. Chẳng qua do tấm rèm vải bông rất dày bên ngoài đã chặn mất nên mới nhìn không thấy rõ bên trong mà thôi, chứ bên trong tuyệt đối không có tối mịt như nàng nói. Chỉ là thấy Vân Sơ có vẻ mệt mỏi và buồn ngủ, lời trong miệng hắn sao cũng không nói ra được, chỉ đành dẫn nàng trở về phòng.

"Nàng ở đây nghỉ ngơi một lát. Đợi khi nào tỉnh lại thì chúng ta sẽ cùng đi gặp mẫu thân ta".

Vân Sơ vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Em ngủ ở đây, vậy anh ngủ ở đâu?".

Trạm Vân Tiêu chỉ vào một bên nói: "Ta ngủ ở gian bên cạnh. Từ khi thời tiết trở lạnh, mấy người Lâm Nghiêm thỉnh thoảng cũng sẽ nghỉ lại ở gian sát vách, bên đó thứ gì cũng đều có".


Lần trước Vân Sơ là nghỉ ở bên thiên phòng. Nhưng Tần thị đã chuẩn bị riêng cho nàng một cái sân, cho nên Trạm Vân Tiêu chưa kịp dọn dẹp thiên phòng. Mà hắn cũng không nguyện ý để Vân Sơ tới gian sát vách ngủ. Bởi nói không chừng chỗ đó vẫn còn lưu lại mùi vị của mấy người Lâm Nghiêm.

Lại nói, trong viện còn có rất nhiều đồ cần sắp xếp. Mà công việc này lại không thể gọi người tới giúp được, nên hắn muốn tự mình từ từ chuyển chúng tới thiên phòng. Vậy nên nhất thời nửa khắc là không có cách nào nghỉ ngơi.

Nghe anh nói, Vân Sơ cũng không nghĩ nhiều. Cô gật đầu một cái, rồi cởi giày và tất sau đó lên giường đi ngủ. Trên đệm chăn và gối đầu còn lưu lại mùi hương cỏ cây mát lạnh trên người Trạm Vân Tiêu. Vân Sơ ngửi được mùi hương quen thuộc, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Thấy nàng ngủ rồi, Trạm Vân Tiêu mới xoay người đi dọn đống đồ trong sân. Vì sợ đánh thức tới Vân Sơ, hắn tận lực thả nhẹ động tác trong tay. Vốn công việc chỉ mất nửa canh giờ là có thể chuyển xong, nhưng nay hắn lại bỏ ra gần một giờ mới chuyển hết chỗ đồ.

Chờ khi hắn chuyển xong đồ, sắc trời cũng đã sáng rồi. Ngẫm nghĩ hẳn đám hạ nhân trong viện cũng sắp qua đây hầu hạ hắn rửa mặt rồi, nên Trạm Vân Tiêu không đi qua phòng bên ngủ bù nữa. Hắn đứng ở trong sân đánh một bài quyền rèn luyện thân thể, cuối cùng cũng đợi được hạ nhân đến hầu hạ hắn rửa mặt. Sau khi qua loa rửa mặt ở ngay bên ngoài viện, hắn liền đem người đuổi đi. Tiếp đó lại cho người tới chủ viện nói một tiếng hôm nay hắn có việc, nên không thể tới chỗ Tần thị, Vương thị vấn an.

Cuối cùng là phân phó Lâm Nghiêm tìm vài cái hộp gỗ, hòm gỗ đẹp mắt mang về. Còn dặn hắn ta đợi tới giờ Tỵ nhớ rõ tới thiên phòng đánh thức hắn, sau liền xoay người đi về ngủ.

Nhìn bóng lưng của Trạm Vân Tiêu, Lâm Nghiêm nghi hoặc gãi gãi đầu: Tại sao công tử không tới chính phòng ngủ mà lại chạy qua bên thiên phòng làm gì? Lại còn đang yên đang lành muốn tìm hộp gỗ để làm gì?

Mặc dù đầu đầy chấm hỏi, nhưng Lâm Nghiêm vẫn lĩnh mệnh rời phủ đi mua hộp gỗ hòm gỗ lớn cho Trạm Vân Tiêu.

Giờ Tỵ vừa đến, Quách Diệp liền đúng giờ tới gõ cửa thiên phòng. Động tác của Trạm Vân Tiêu rất nhanh, đuổi kịp trước khi tiếng gõ cửa đánh thức Vân Sơ đang ngủ ở sát vách đã đưa tay mở cửa phòng ra.

Nhìn vẻ mặt không hiểu của Quách Diệp, Trạm Vân Tiêu tức giận hỏi: "Tại sao là ngươi? Lâm Nghiêm đâu?".


Vô duyên vô cớ bị công tử nhà mình ghét bỏ, Quách Diệp chỉ cảm thấy trong lòng còn khổ hơn ăn hai cân thuốc đắng. Hắn ủy khuất bẹp miệng nói: "Lâm Nghiêm đã xuất phủ đi mua hòm gỗ còn chưa có trở lại. Thuộc hạ thấy canh giờ đã đến nên mới tới gọi công tử".

Trạm Vân Tiêu cau mày nói: "Không phải chỉ đi mua mấy cái hòm thôi sao? Sao đi lâu như vậy còn chưa trở về?”.

Những hòm đó mua về là Trạm Vân Tiêu muốn dùng để đựng một đống lớn đồ Vân Sơ mang tới. Nhiều đồ như vậy, cứ thế để rải rác khẳng định là không được, vẫn nên cần cái hòm để xếp ngay ngắn đẹp đẽ lại, rồi lát nữa mới đưa qua chỗ Tần thị được.

Thấy công tử làm ngơ trước sự ủy khuất của mình, một lòng chỉ quan tâm đến hòm gỗ, hắn đành khô cằn nói: "Có lẽ do yêu cầu của công tử quá cao nên Lâm Nghiêm nhất thời còn chưa tìm được cái hợp ý, cho nên có chút chậm trễ".

Trạm Vân Tiêu khoát tay áo nói: "Thôi, ngươi cho người ra cửa nhìn chằm chằm đi. Nếu thấy Lâm Nghiêm trở về thì để hắn nhanh đưa hòm tới đây. Nhớ rõ, mấy cái hòm đó nhất định phải mang đến Kình Thương viện. Và chỉ có mấy người các ngươi được phép khiêng, tuyệt đối không cho người khác sờ hay chạm vào đã biết chưa. Cũng không được để người khác biết trong hòm là rỗng".

Đây đúng yêu cầu của hắn. Lúc trước khi bảo Lâm Nghiêm mua hòm gỗ, xác thực hắn có nói rằng phải mua loại chạm trổ và chế tác tốt nhất. Những chiếc hòm này để dùng đựng lễ vật Vân Sơ tặng, nên chúng không thể quá xấu hay giá quá thấp.

Dù có lòng muốn hỏi công tử sao lại muốn an bài như vậy, nhưng may Quách Diệp đã nhịn được trước khi lời ra khỏi miệng: Quản công tử muốn làm gì. Nếu công tử đã bàn giao như thế, vậy bọn hắn cứ việc làm theo là được rồi. Truy vấn ngọn nguồn không phải chuyện một tùy tùng nên làm.

Trước khi Quách Diệp đi ra ngoài, Trạm Vân Tiêu đột nhiên lại nghĩ đến một việc. Hắn vội vàng bàn giao thêm: "Đúng rồi, ngươi đi tìm cho ta mấy cái bình nhỏ tới đây. Loại vật liệu gì cũng được, miễn là sạch sẽ và chưa từng được dùng qua bao giờ".

Sợ Quách Diệp lại tốn thời gian đi tìm bình bạch ngọc, bình vàng, Trạm Vân Tiêu còn cố ý nói thêm một câu không câu nệ chất liệu gì. Dù sao cũng chỉ để đựng gia vị, chỉ cần là bình sạch thì bình nào cũng như nhau cả.

Trạm phủ quá lớn, Quách Diệp rời đi một lúc lâu mới mang về năm sáu cái bình gốm nhỏ. Lúc bưng bình tiến vào, trong lòng Quách Diệp còn có chút thấp thỏm không yên. Dù công tử nói không câu nệ chất liệu, nhưng hắn luôn cảm thấy đưa mấy cái bình này cho công tử chính là một loại bôi nhọ. Vậy nên khi dâng bình gốm lên, hắn vẫn không yên tâm mà xác nhận lại: "Công tử, mấy cái bình này được chứ ạ?".

Trạm Vân Tiêu gật đầu: "Được".


Đợi Quách Diệp đi ra ngoài, Trạm Vân Tiêu liền từ trong túi ni lông lấy ra đống lớn đồ bắt đầu tự mình sắp xếp gia vị. Hắn phân loại các gói gia vị ra rồi đổ chúng vào bình gốm, còn túi hàng thì ném vào trong chậu than đốt.

Mùi của bao bì ni lông khi đốt lên quả thực rất hăng và khó chịu. Nhìn chậu than cháy dần chỉ còn lại một đống tro tàn, Trạm Vân Tiêu lần nữa thấy may mắn: Còn may trước nay Kình Thương viện của hắn không lưu lại người hầu, bằng không hắn còn phải hao tâm tốn sức nghĩ ra cái lý do để che giấu cho cái mùi gay mũi này.

Vân Sơ là bị mùi khét nồng nặc đánh thức. Thấy nàng đã tỉnh, Trạm Vân Tiêu vội vàng bảo nàng ăn tạm mấy miếng điểm tâm lót dạ trước, còn hắn thì trực tiếp đi chủ viện.

Hiện tại Vân Sơ vẫn đang mặc quần áo của hiện đại, nên hắn cần phải tới chủ viện lấy cho nàng một bộ y phục. Thuận tiện gọi Lục Ti đến rửa mặt trang điểm cho nàng. Trước đó, Vân Sơ có để lại một bộ y phục mùa thu để thay giặt ở Kình Thương viện. Chẳng qua vì Tần thị bảo tú nương may y phục cho Vân Sơ nên đã lấy đi mất, do vậy giờ hắn chỉ có thể tới chủ viện lấy y phục.

Tần thị và Vương thị đều rất cao hứng khi nghe Trạm Vân Tiêu nói tới lấy quần áo và muốn người. Tuy vậy, các nàng vẫn có chút phàn nàn, nói thẳng sao Vân Sơ lại lặng yên không một tiếng động cứ thế tiến vào phủ, làm các nàng chẳng kịp chạy tới cổng đón tiếp nàng ấy.

Trạm Vân Tiêu thản nhiên nói: "Lúc nàng ấy tới trời còn chưa có sáng, nàng ấy nói không muốn quấy rầy các ngươi nên ta đã dẫn nàng ấy về thẳng Kình Thương viện. Đợi nàng ấy nghỉ ngơi tốt và thu thập xong, ta sẽ lại dẫn nàng tới thỉnh an hai người".

Tuy có chút buồn bực vì sao mỗi lần Vân Sơ tới đều là trời còn chưa sáng, nhưng với tình huống hiện tại không cho phép Tần thị nghĩ sâu hơn. Nghĩ tới Vân Sơ còn đang chờ ở Kình Thương viện, nàng vội vàng xoay người dặn dò Lục Ti: "Được rồi, ta sẽ để phòng bếp làm thêm ít đồ ăn, đợi lát nữa các ngươi tới là có thể ăn. Lục Ti, ngươi nhanh đi qua đi. Nhớ mang theo mấy bộ ta chuẩn bị cho Vân tiểu thư để nàng ấy lựa chọn".

Lục Ti lĩnh mệnh lui ra ngoài, sau đó vội vàng chạy tới Thiên viện bên cạnh lựa ra mấy bộ y phục Vân Sơ muốn mặc. Tuy trước kia Lục Ti đã chung đụng với Vân Sơ hai ngày, nhưng nàng vẫn mò không ra yêu thích của Vân Sơ. Ngược lại, Trạm Vân Tiêu lại hiểu rất rõ. Hắn tiến lên chọn ra một bộ y phục màu xanh lá cây, lại chọn một bộ khác có áo choàng được bọc bằng lông hồ ly trắng.

Lục Ti thức thời tâng bốc: "Ánh mắt của công tử thật tốt. Vân cô nương vốn đã rất đẹp, giờ mặc vào quần áo do công tử chính tay chọn khẳng định sẽ càng thêm nổi bật và xinh đẹp động lòng người".

Chờ bọn hắn cầm y phục và đồ trang sức quay trở lại Kình Thương viện đã là qua hơn nửa canh giờ. Mấy người Lâm Nghiêm và Quách Diệp cũng đã khiêng mấy cái hòm gỗ Trạm Vân Tiêu muốn đến cửa thiên phòng.

Trạm Vân Tiêu để Lục Ti đi vào giúp Vân Sơ mặc quần áo rửa mặt. Còn hắn kéo một đống hòm gỗ vào thiên phòng bắt đầu đại nghiệp sắp xếp đồ của mình.

- -- HẾT CHƯƠNG 93 ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận