Hoa Bộ Vãn ngẩn người nhìn hắn, rồi nhìn lại chiếc bồn cầu mà hắn tưởng là giếng nước, khóe miệng giật giật, kiên nhẫn giải thích: "Đây là bồn cầu, không phải giếng nước."
Đối với người từ ngàn năm trước, hiểu lầm thế này cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này cô chỉ biết được tên hắn qua hệ thống, không rõ hắn làm gì mà lại đến đây, nhưng nhìn dáng người và thần thái thì rõ ràng không giống người bình thường.
Chẳng lẽ hắn gặp nạn, bị truy đuổi, hay bị lưu đày về Lĩnh Nam?
Cô cảm thấy cần tìm hiểu thêm, điều này cũng có lợi cho việc trao đổi hàng hóa giữa hai bên.
"Chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện tiếp." Hoa Bộ Vãn nhấc chân đi ra ngoài.
Lăng Thiên Quân nhìn sâu vào chiếc bồn cầu thêm một lần nữa, sắc mặt thay đổi vài lần.
Vừa nãy hắn còn định nếm thử xem nước giếng có ngọt không, may mà chưa mở lời hỏi.
Hắn cũng đã suy nghĩ thông suốt.
Vừa rồi có lẽ chưởng quầy đang ngồi trên bồn cầu, và ngay lúc đó hắn bước vào...!May mà mình đã không quay đầu...
Lăng Thiên Quân yên lặng bước theo sau Hoa Bộ Vãn ra ngoài, vành tai nóng bừng lên đỏ rực.
Hoa Bộ Vãn đi ra trước cửa tiệm trước, hạ tấm chắn sắt xuống để cách ly với người đi đường bên ngoài.
Sau đó, cô quay lại tầng một, rút một chiếc ghế đỏ từ dưới cầu thang đặt trước quầy, rồi mở tủ lạnh lấy ra hai chai nước đường phèn tuyết lê.
Cô nhìn Lăng Thiên Quân, người vẫn đứng bất động một chỗ, và nói: “Ngươi ngồi xuống trước đi.”
Lăng Thiên Quân không rõ Hoa Bộ Vãn định làm gì, nhưng vì trong lòng cũng đầy thắc mắc muốn hỏi nên hắn không nghĩ ngợi nhiều, ngồi xuống chiếc ghế đỏ.
Chiếc ghế nhẹ nhàng, nổi bật với sắc đỏ tươi, khiến hắn phải nhìn ngắm thêm vài lần.
Hoa Bộ Vãn đưa chai nước đường phèn tuyết lê cho hắn, nói: “Mời ngươi uống.” Nói rồi, cô cũng cầm chai của mình, vặn nắp ra và uống một ngụm.
Nhưng ngay sau đó, Hoa Bộ Vãn nhận ra ánh mắt của Lăng Thiên Quân đang nhìn chằm chằm vào cô, mà thực ra, là đang nhìn chằm chằm vào chai nước trong tay cô.
Ôi trời, hóa ra vị lão tổ này chưa từng thấy loại đồ uống này, nên hiếu kỳ nhìn thôi, cô nghĩ để tự trấn an mình bình tĩnh lại.
“Nắp chai này, chỉ cần vặn nhẹ là mở được sao?” Lăng Thiên Quân nhìn không thể tin vào mắt mình.
Trước đây, hắn toàn phải dùng lực mạnh để mở nắp trước mặt mọi người, nếu bị họ phát hiện ra sự khác biệt này thì hắn chỉ muốn tìm chỗ mà chui vào.