Không đợi đầu dây bên kia trả lời, Hoa Bộ Vãn tiếp tục nói với giọng lạnh lùng, “Với lại, ông bà ngoại vì sao không để siêu thị và tiền lại cho mẹ, mẹ tự hiểu chứ? Bao năm nay mẹ và ba đã đối xử với ông bà thế nào, mẹ có cần con nhắc lại không?”
“Hoa Bộ Vãn! Sao con có thể đem số tiền đó đi quyên góp! Sao con không hỏi ý kiến của mẹ và ba trước khi quyết định?” Mẹ cô nổi cơn thịnh nộ, giọng mắng chửi đến méo cả tiếng qua điện thoại.
“Mẹ là mẹ con! Sao con lại dám nói chuyện với mẹ bằng thái độ đó! Không lớn không nhỏ gì cả! Ba con nói rất đúng, con đúng là kẻ vong ơn! Chẳng có chút hiếu thảo nào với ba mẹ! Không giống em trai, em gái con…”
Hoa Bộ Vãn không muốn nghe thêm nữa, cô lập tức ngắt máy.
Em trai, em gái ư? Cô không muốn nhắc đến họ nữa, mỗi khi nghĩ về hai người đó, trong lòng cô như nghẹn lại.
“Hô ~” Thở phào nhẹ nhõm, Hoa Bộ Vãn mở cửa siêu thị, bật đèn, khóa cửa lại cẩn thận, lấy từ tủ lạnh một chai Coca, vừa uống vừa lên tầng hai.
Cảm giác lạnh ngắt khiến cô dễ chịu hơn nhiều.
Điện thoại mẹ cô gọi liên tục, nhưng cô lựa chọn đưa vào danh sách chặn.
Điều cô không biết là, ngay sau khi vào siêu thị, một chiếc camera từ cửa hàng bên cạnh đã ghi lại hình ảnh của cô.
Chu Quốc Đống, hàng xóm kế bên vẫn luôn đợi cô trở về.
Thấy cô vẫn sống một mình ở đây, mắt hắn lóe lên sự thèm thuồng.
“Hắc hắc, hóa ra vẫn là một mình ở đây.
Vậy thì đừng trách tôi.
Nếu cô có thể lấy ra một món đồ cổ, biết đâu bên trong còn có nhiều món quý khác? Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị đồ nghề, vào thăm dò thử!”
Quyết tâm xong, Chu Quốc Đống quay người rời đi.
Hoa Bộ Vãn không hề biết gì về tất cả những điều này.
---
Sáng hôm sau, Hoa Bộ Vãn ngủ dậy tự nhiên, rửa mặt xong, mặc chiếc váy xinh đẹp rồi bắt taxi đến nhà hàng nổi tiếng nhất trong thị trấn.
Hôm nay cô đi ăn sáng!
Nhà hàng này có món điểm tâm mà cô đã muốn thử từ lâu, nhưng trước đây không đủ tiền.
Một món ở đây có giá bằng cả một bữa ăn trưa của cô.
Nhưng bây giờ đã có chút tiền, cô quyết định thưởng cho mình một bữa ăn thật ngon.