Lăng Thiên Phàm với vẻ mặt căng thẳng, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương ở cổ Lăng Thiên Quân.
Tay mạnh sợ làm nhị ca của mình bị đau, mà tay nhẹ lại sợ không đều thuốc, nên hắn lo lắng đến toát mồ hôi lạnh.
Trong suốt quá trình, Lăng Thiên Quân không kêu một tiếng, khuôn mặt vẫn bình thản, như thể chẳng có gì xảy ra.
Nhưng ba người họ đều thấy rõ vết thương của Lăng Thiên Quân đang sủi lên lớp bọt trắng, nhìn là biết rất đau.
Lăng Thiên Quân cảm thấy cơn đau này chẳng là gì, chỉ là có chút không quen mà thôi.
Hắn từng lên chiến trường khi mới mười lăm tuổi, từng chịu qua nhiều vết thương nặng, nên có thể chịu đựng những điều mà người bình thường khó có thể chịu nổi.
Sau khi băng bó xong vết thương ở cổ, Lăng Thiên Quân bảo Hứa Phán Tình và Lăng Vân Ca tránh đi để Lăng Thiên Phàm giúp hắn bôi thuốc lên vết thương sau lưng.
Hứa Phán Tình lau nước mắt trên khoé mắt, nắm tay Lăng Vân Ca, kiếm cớ nói: “Ta với Vân Ca đi tìm tiểu nhị của khách điếm xin ít nước ấm về rửa mặt.
”
Nói xong, hai người ra khỏi phòng.
Lăng Thiên Phàm đến bên giường, nhìn vết thương máu thịt nham nhở trên lưng Lăng Thiên Quân thì cảm thấy bản thân như bị một cú đập thật mạnh, khiến tâm can hắn bị chấn động.
Hắn muốn khóc nhưng cố cắn chặt răng, nhất quyết không để bản thân rơi lệ.
Vì hắn biết, nếu nước mắt rơi xuống sẽ dính vào vết thương của nhị ca, làm nhị ca đau thêm lần nữa.
Lăng Thiên Phàm hít sâu, mũi khụt khịt, tay nhẹ nhàng bôi thuốc cho Lăng Thiên Quân.
Lăng Thiên Quân nằm im, lặng lẽ lắng nghe, nghỉ một chút rồi mới mở lời: “Thiên Phàm, nhà họ Lăng giờ chỉ còn lại hai huynh đệ ta là đàn ông, từ nhỏ mẫu thân đã được bảo vệ rất tốt, phụ thân cũng chưa từng để mẫu thân phải lo lắng, còn tứ muội thì vẫn còn nhỏ… Còn nữa, đại tỷ ở kinh thành, mà nhà chồng tỷ ấy…”
“Nhị ca, đệ hiểu mà! Huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ! Đệ nhất định sẽ làm được!” Lăng Thiên Phàm nghẹn ngào, nhưng lời nói lại cứng cỏi, đầy quyết tâm.
“Tốt, nhị ca tin tưởng đệ.
” Lăng Thiên Quân gật đầu đồng ý.
Nhiều năm sau, cậu thiếu niên ngày nào đã trở thành người đứng trên vạn người, là người lãnh đạo tài giỏi.
Khi ấy, Lăng Thiên Quân cảm thán vô cùng, không ngờ cậu nhóc nhỏ ngày nào từng khóc nhè nay đã thành một người vững vàng đến vậy.
!