Siêu Thị Thông Cổ Kim Ta Tích Hàng Phú Dưỡng Quyền Thần


“Hoa Bộ Vãn! Không phải con nấu cá hầm dưa chua sao? Cá đâu? Sao chẳng có gì cả, con giấu ở đâu rồi? Không thấy mẹ sắp chết đói hay sao?” Bà ta chỉ thẳng vào Hoa Bộ Vãn, mắng lớn.


Hoa Bộ Vãn thản nhiên đáp, “Con không ăn được cay, sao lại nấu cá hầm dưa chua được? Chắc là nhà khác nấu, mùi bay sang đây thôi.”


Nhìn thẳng vào mặt Lâm Bảo Châu, cô nói thêm, “Con chỉ nấu cơm trắng, định ăn với chút đậu phụ chấm xì dầu và cải muối.

Con không nấu phần của mẹ đâu, mẹ về ăn cùng với bố và em đi.”


Bên ngoài, tiếng bàn tán lại vang lên rôm rả.


---


“Ai chà! Đúng là không còn gì để nói! Cô gái xinh đẹp thế này mà mẹ ruột còn tới tận nơi đòi tiền, đây là đòi nợ chứ đâu phải mẹ ruột!”


“Nghe nói rồi đấy, bà mẹ này muốn ăn cá hầm dưa chua kia kìa.

Cô con gái đã cho bà hết tiền rồi, đến món ăn của con mà bà cũng không tha.”


“Đúng là chẳng ra gì! Thật không giống mẹ chút nào!”



...


Lâm Bảo Châu không ngờ chỉ mới đến một lát mà đã bị mọi người xung quanh chỉ trỏ, bàn tán, thậm chí là chửi mắng.

Bà ta lập tức nổi giận, giơ tay định véo Hoa Bộ Vãn, “Có phải là mày, con ranh này, đang bịa chuyện về tao không? Sao cái miệng mày lại hư hỏng thế hả!”


Tay bà còn chưa chạm vào người Hoa Bộ Vãn, thì cô đã bất ngờ hét lên thảm thiết, ngã nhào xuống đất, “A~ mẹ ơi, đừng đánh con, đừng đánh con!”


Hoa Bộ Vãn che đầu, người run rẩy dữ dội.


Hoa Bộ Vãn nghĩ thầm: Thực ra cô có thể không để cho Lâm Bảo Châu vào siêu thị, nhưng hiểu rõ mẹ mình, cô biết bà ta sẽ không để yên, chắc chắn sẽ trơ trẽn đến đây náo loạn mỗi ngày, nhất định phải đòi được tiền mới chịu đi.


Vậy nên, cô quyết định làm cho mình trở thành người đáng thương nhất, để tất cả mọi người đứng về phía cô, khiến cho Lâm Bảo Châu không dám quay lại đây lần nữa.


Nhiều người vây quanh, chứng kiến phản ứng của Hoa Bộ Vãn thì đều nhìn Lâm Bảo Châu bằng ánh mắt căm ghét.


“Sao bà lại đánh đập con mình? Con gái cũng là người mà, đâu phải chỉ có chồng và con trai mới là con người!”



“Nhìn cô gái phản ứng thế này, chắc là bà mẹ này thường xuyên đánh đập lắm, có khi còn có khuynh hướng bạo lực gia đình nữa!”


“Đúng, đúng đấy, hay là chúng ta báo công an đi! Nhìn bà mẹ này, ai biết bà ta sẽ làm ra chuyện gì! Lỡ đâu lại bán con gái lên núi để lấy tiền nuôi con trai thì sao?”


“Báo công an đi, tôi gọi điện đây!”


...


Nghe mọi người định gọi công an đến, Lâm Bảo Châu cuống cuồng xua tay, lắc đầu, “Không, không phải đâu, tôi không đánh nó, chưa chạm vào người nó.

Hoa Bộ Vãn! Đừng có giả vờ nữa, đứng dậy đi! Giải thích cho mọi người nghe đi!”


Nhưng Hoa Bộ Vãn vẫn ngồi co ro, vùi đầu vào đầu gối, không hề nhìn mẹ mình lấy một lần.


Lâm Bảo Châu bực đến mức dậm chân liên tục, trong lòng rủa thầm Hoa Bộ Vãn, “Ước gì tao sinh ra cục đá còn hơn là sinh ra mày!”


Lâm Bảo Châu không cam tâm ra về tay không, bà ta đi thẳng tới quầy thu ngân, mở ngăn kéo.


Nhìn thấy ngăn kéo trống trơn, bà ta không tin vào mắt mình, xoa mắt rồi nhìn kỹ lại, xác nhận không còn đồng nào.

Bà ta quay phắt lại nhìn Hoa Bộ Vãn.


Tức giận, bà ta chộp lấy mấy món đồ gần đó nhét vào túi rồi hậm hực rời đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận