Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Ba người Hạo Thiên đi thẳng vào phòng làm việc trên lầu, ngồi đó mà xem qua tài liệu mấy tháng nay. Tất cả thông tin đều ổn cả, không có xích mích gì giữa các đệ tử nơi này. Cậu dự định ở đây 1 tháng để quan sát tình hình ở đây diễn ra thế nào. Cũng định tổ chức giải đấu giữ các bang, để nắm rõ hơn thực lực của các đệ tử. 

Bây giờ là ban đêm, các đệ tử đang trong thời gian nghỉ ngơi, cả 3 người cũng không muốn ngồi như vậy tới sáng đâu. Nên đi kiếm vài quyển sách đọc, cứ như thế tới sáng hôm sau....

Đón ngày mới ở đây là một điều tuyệt vời bởi khung cảnh thật đẹp và đón những tia nắng đầu tiên của ngày. Một làn gió mát thoang thoáng thổi tới, một cảm giác se se lạnh và cũng thật thoải mái khi nhìn thấy những tia nắng, tiếng chim hót, những đám mây bay lượn lờ trên trời cao.

Hạo Thiên rời phòng, đi tìm đám nhóc, chúng hiện giờ chắc vẫn còn đang ngủ rồi. Đang đi loanh quanh thì bắt gặp vài đệ tử khá là quen, chúng không có ngu ngốc giống lần trước nữa. Mà hiện tại là cúi đầu chào cả 3, đây là nhóm người mà đợt trước khi Hạo Thiên trở lại đã cản đường cậu, một người được cả đám gọi là sư huynh và đám còn lại thì cứ la chí chóe, bảo cái gì mà không được nói đại nhân như vậy, ôi, suy cho cùng chúng chỉ là bảo vệ đại nhân chúng mà thôi. Hạo Thiên hỏi

"ngươi tên gì? "

"Đệ tử là Y Tâm"

Hạo Thiên nhìn áo Y Tâm, một huy hiệu của bang chủ lấp lánh sáng lóa màu vàng. Hạo Thiên lại nói

"Ngươi là bang chủ bang chuyên cả cận chiến và tầm xa sao? "

Y Tâm gật đầu, nói

"Vâng"

Hạo Thiên nói

"Vậy nhờ ngươi đi thông báo với 2 bang chủ kia, vào 2 tuần nữa sẽ tổ chức 1 giải đấu giao hữu giữa các bang, bang nào thắng sẽ nhận được phần thường từ ta. Các ngươi đi luyện tập,  chuẩn bị cho kĩ đi"

Y Tâm kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức gật đầu, nói

"Vâng, đệ tử đã rõ"

Nhóm người Y Tâm lập tức đi ngay, 3 người Hạo Thiên lại tiếp tục đi tìm đám nhóc, cả Minh Thi và Ninh Dịch nữa, bọn chúng đi đầu rồi cơ chứ. Bình thường khi chúng ta đến thì chúng sẽ chạy đi tìm ngay cơ mà, sao bây giờ lại chẳng thấy đâu nữa rồi? Đi loanh quanh khắp nơi, lượn từ phòng tập các bang cho tới nhà bếp, lại đi tới nơi trồng cây, chăn nuôi cũng đi tới cả thư viện. Vẫn chẳng thấy đâu cả, ngộ nghĩnh vậy? Chúng trốn ta à, mà ta có làm gì chúng đâu cơ chứ? Haizz, đi tìm tiếp vậy, dù sao cũng chỉ mới có 1 nửa nơi này thôi, thử qua bên kia vách nũi xem sao. 

Khi Hạo Thiên xây nơi này lên, đã bao bọc cả vách núi, và thác nước lớn nơi này, còn có cả một cái hồ lớn nữa, mấy thứ này đều nằm gọn trong lòng của tòa "lâu đài" mang tên Nghịch Thiên này. Hiện tại Hạo Thiên sẽ đi qua đó để tìm chúng, xem xem chúng đã đi đâu và làm gì rồi. 

Băng qua vách núi, Hạo Thiên đi dọc theo bờ hồ, nơi các đệ tử đang luyện tập dọc theo đấy. Lại để ý thấy thác nước đang đổ xuống, Hạo Thiên đứng nhìn hồi lâu, tiểu Siêu hỏi

"Ca ca nhìn gì vậy? "

Hạo Thiên chỉ tay về phía thác nước, nói

"Đệ có để ý thấy, hình như thác nước bên trong hoàn toàn trống rỗng không? "

Tiểu Siêu và An Lam Nguyệt nghe vậy, lập tức nhìn chăm chú, lắng nghe tiếng nước chảy và âm thanh vang lên. Cả 2 bất ngờ nhìn sang Hạo Thiên,  cả 3 phi nhanh lên, lại gần thác nước. Nhìn xung quanh thì phát hiện một đường lối dẫn vào trong, lối vào bị che lấp do lá cây và cũng do làn nước đổ xuống khiến mọi người lần tưởng đó chỉ là thân cây mà thôi. Cả 3 phi thẳng vào trong, một hang đọng rộng, dài hiện ra trước mắt

Đường nét hang động thô sơ, dường như là do tự nhiên tạo thành, tạo một đốm lửa nhỏ, cả 3 bước dần vào trong. Hang động này chỉ đơn giản là một đường thẳng kéo dài, nhưng dường như càng đi sâu vào trong thì hang động càng nới rộng ra, và lại mông lung một chút ánh sáng mờ ảo, lại càng đi sâu vào, hang động càng sáng hơn nữa. Dường như có cảm giác mình đã đi rất lâu rồi, xem thử đồng hồ thì hiện tại cũng đã gần 12h trưa, sao lại lâu như vậy. Lúc đi hình như khoảng 7h sáng, hiện tại là 12h trưa, đi tận 5 tiếng mà vẫn chưa tới cuối hang sao. Lại còn.... 

Cả 3 bỗng dưng dừng lại, đứng trước hai ngã rẽ, nhìn hai bên không biết nên quẹo cái ngã nào đây. Lúc nãy nói có ánh sáng, thì bây giờ cũng có, mà không chỉ 1 bên có mà tận 2 bên, cái này hơi gây rồi đây. Hạo Thiên nói

"Tập trung cảm nhận đi".

Cả 3 nhắm mắt lại, bắt đầu đề cao các giác quan của bản thân, tập trung cảm nhận từng chi tiết nhở trong không khí và không gian xung quanh. 

Một vài âm thanh nhỏ vang lên, tuy rất là nhỏ nhưng có thể nghe được là tiếng suối chảy, tiếng chim hót và tiếng gió thổi xì xào. Lại thoang thoảng một chút hương thơm trong không khí, di chuyển sang bên phải một chút, âm thanh nhỏ dần, lại di chuyển sang trái, âm thanh lớn dần. Xác định được hướng đi rồi, cả 3 mở mắt, quyết định rẻ trái. Lần này không đi từ từ nữa, đẩy nhanh tốc độ, phi thật nhanh trên đường. 

Càng đi, tiếng suối chảy, tiếng gió thổi, tiếng chim hót mỗi lúc một lớn hơn. Chạy mãi cho đến khi gặp ánh sáng chiếu vào, Hạo Thiên hơi nheo mắt, nhìn kĩ ra bên ngoài, bỗng quát

"Dừng lại! "

Cả 2 người tiểu Siêu và An Lam Nguyệt bất thình lình thắng gấp,  xém tý chúi đầu xuống đất, may mà có Hạo Thiên đưa tay kéo lại. An Lam Nguyệt thở phào, nói

"Cảm ơn đệ" 

Tiểu Siêu cũng nói

"Cảm ơn ca ca"

Hạo Thiên gật đầu, cả 3 tiến lên trước một chút, nhìn ra..... 

Cả một vùng đất rộng lớn hiện ra trước mắt cả 3 người. Cả một rừng thảo dược đan xen hòa lẫn vào nhau, chảy giữa rừng thảo dược là một con suối trong nhìn thấy đáy, có những chú cá nhỏ đang bơi lội.  Trên cây, nhưng chú chim đang hót hoặc là bay lượn lờ rỉa sâu. Hương thơm tỏa ra từ những bông hoa dại, chúng thật thơm và cũng thật đẹp, bên góc núi một ngon nhà nhỏ được dựng nên, đơn sơ giản dị bằng gỗ. Nơi này được bao bọc bởi những vách đá sừng sững chọc trời, xuyên qua những đám may trắng, cao không thấy đỉnh. Nhưng đặc biệt làm Hạo Thiên chú ý vẫn là rừng thảo dược kia, chúng thật nhiều mà cũng thật là hiếm. Nơi này lại đặc biệt có 2 cái hồ, một là dung nham nóng chảy, trên đó nhấp nhô những tản đá và những cây dược chuyên sống ở môi trường có nhiệt độ cao, ven hồ dung nham vẫn là các loại cây thích nghi với nhiệt độ cao. Một là một hồ băng lạnh giá, trên đó cũng lại có những thảo dược chuyên sống ở nhiệt độ thấp, và những cây ven hồ với nhiệt độ cao hơn một chút so với trong hồ. Còn lại là những loại cây sống với môi trường tự nhiên, nhìn xung quanh trên những vách đá lại xuất hiện những loại thảo dược mà Hạo Thiên chưa thấy bao giờ. Bất thình lình một dấu chấm hỏi lớn đặt ra, đây là nơi nào? Sao thảo dược lại sinh trưởng tốt thế này, lại còn có thể tạo ra 2 hồ nóng lạnh tương khắc nhau. Đến trên vách đá cũng mọc ra thảo dược, sinh khí ở đây sao mà tốt đến thế chứ???

Nhìn xuống, nơi cậu đang đứng cách mặt đất cũng phải 300m, hơi cao đấy. Nhưng so với 3 người đây vẫn là khá thấp, đưa chân bước ra, cả 3 lơ lửng trên trời. Bởi người có lv trên 400 có thể tự do bay lượn, hiện tại cả 3 chính là đang bay a.

Hạo Thiên nhìn lên cao, có ý định bay thẳng lên, nhưng bị tiểu Siêu kéo lại, hỏi

"Ca định làm gì? "

Hạo Thiên nói

"lên đó xem thử đây là nơi nào! "

An Lam Nguyệt nói

"Vậy chúng ta cùng đi, tạo một màn chắn đi"

Hạo Thiên gật đầu, tạo ra một màn chắn bao bọc cả 3 vào trong. Để tránh khi lên cao sẽ bị áp suất khí quyển đè lên cơ thể, gây hại cho cơ thể thì nguy rồi. Lại còn, trên đó khá là lạnh, nên vẫn tạo một lớp chắn dày và đủ lớn để bao bọc cả 3 lại. Cùng nhau bay thẳng lên trời,..... Lên mỗi lúc một cao hơn, cảm thấy không khí xung quanh càng lạnh hơn và sắp xuyên thấu vào rồi, tưởng chừng như không thấy đỉnh như rốt cuộc cũng thấy rồi. 

Nhìn ra bên ngoài kia, bên ngoài vùng đất bị vách núi bao phủ, là cả 1 rừng cây rộng lớn bạc ngàn và vô cùng bí ẩn, đem lại cho con người ta cảm giác sợ hãi tột cùng. Xoay một vòng trên đó, trừ nơi mà Hạo Thiên đi ra, thì xung quanh đều là rừng cây. Cò nơi Hạo Thiên đi ra là một dãy núi lớn, dài cũng phải ngàn km chứ chẳng đùa, không thấy bên kia có gì, chỉ thấy trải dài là đường núi gồ ghề, nhấp nhô lên xuống. Cả 3 vậy mà đi cả ngàn km để qua đây, hơi xa rồi đấy. 

Cảm thấy màn chắn sắp bị áp suất đè cho nứt ra, hơi lạnh sắp tràn vào, cả 3 nhanh chóng phi thẳng xuống....

Tặng đậu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui