Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

" Nơi này tại sao lại xảy ra như thế này? " 

Một giọng nói liền vang lên, cắt ngang lời của An Lam Nguyệt. Lần này người xuất hiện mới được tính chuẩn xác là lão già a, lão ta một đầu tóc bạc trắng, thân hình nhỏ nhắn. Dường như càng già chiều cao càng teo nhỏ lại, chòm râu dài tước mặt được cắt tỉa gọn gàng, mái tóc dài bạc trắng phía sau thì được buột gọn. Một thân thế uy nghiêm, một khuôn mặt tức giận tràn đầy, lơ lửng trên không mà nhìn xuống. 

Đám Hạo Thiên thì ngơ ra không biết người này là ai nhưng qua uy thế này, tư thái này thì người này không đơn giản, lv cũng đã vượt qua 500 cấp rồi. Người dân nhìn thấy người này lại là càng thêm mừng rỡ, tung hô ngất trời 

" Hoan hô, lão viện trưởng xuất quan rồi " 

" Mọi người mau ăn mừng, lão viện trưởng của chúng ta xuất quan rồi. Ngài ấy xuất quan rồi " 

" Chúng ta từ nay không phải khổ nữa rồi, chúng ta sắp lại trở về thời gian trước kia rồi. Hôm nay đúng là ngày đại hỉ mà! " 

" Mau chóng giết gà mổ lợn ăn mừng, quán chúng ta hôm nay miễn phí toàn bộ a " 

........... 

Rất nhiều tiếng tung hô chúc mừng sự trở lại của lão viện trưởng, lão viện trưởng nhìn người dân chính là một mặt hiền hòa, còn nhìn đống hỗn loạn lại chính là tức giận không thôi.  

Lại nhìn thấy An Lam Nguyệt cùng nhóm Hạo Thiên vẫn bình bình thản thản mà ăn bánh uống trà, ngồi chơi xơi nước như không có gì xảy ra. Lại càng không nhận biết được thân phận của nhóm Hạo Thiên, nhưng vẫn có phần kiêng dè, hơi cúi đầu nói 

" Xin cho lão hỏi, vị cô nương này, nơi này là cô gây ra? " 

An Lam Nguyệt không phủ nhận, gật đầu nói 

" Đúng, là ta gây ra " 

Lão viện trưởng lại hỏi 

" Vì sao? " 

Lão viện trưởng này không bồng bột, bốc đồng, giải quyết gì cũng sẽ ra lí ra lẽ, cũng phải hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện rồi mới giải quyết sự tình. Thảo nào người dân lại yêu quý như vậy,  mệnh danh luôn là người công bằng liêm chính, lão viện trưởng này tên là Âu Dương Phát. 

An Lam Nguyệt nói 

" Chuyện này thì ông có thể hỏi người dân nơi này! " 

Âu Dương Đông bắt đầu lái sang hỏi người dân, sau khi người dân kể rõ ngọn ngành đầu đuôi sự việc hơn 10 năm trước cho đến nay đã xảy ra những gì thì Âu Dương Phát vô cùng tức giận, bộc phá ra uy thế kinh người, dọa cho người dân sợ hãi một phen, Âu Dương Phát hét lớn 

" Hay lắm, các người hay lắm.  Nhân lúc không có ta liền ỷ thế hiếp người, hôm nay ta chắc chắn sẽ cho các ngươi biết tay " 

Thống Trung xua tay, nói 

" Không cần đến phiên ông. Chúng ta giải quyết xong đám này rồi, hiện tại chỉ còn tên thành chủ nữa thôi " 

Âu Dương Phát liền ngó quanh kiếm người, chi đến khi bắt lôi lại một tên mập béo ụ, toàn thân đeo toàn trang sức vàng, nhìn lão liền có cảm giác mỡ đang chảy ra toàn thân, vô cùng ghê tởm. 

Âu Dương Phát nói 

" Đây là thành chủ nơi này, lúc nãy vừa xuất quan liền thấy lão ta lén lút dọn đồ món bỏ trốn nên bắt tới nơi này " 

An Lam Nguyệt cười lạnh, dùng dây mana trói lão mập lại, lôi mấy tên thủ hạ cùng tên Lôi Lâm và xác tên Lôi Viễn lại, chất thành đống, ngay sau đó liền quăng ra một ngọn lửa, hỏa thiêu tất thảy! 

Tiếng la hét, kêu gào cứu mạng vang lên thất thanh, mùi thịt người nướng bay lên khắp nơi, có mùi thơm có mùi thật kinh tởm, ngửi một cái liền không chịu nổi mà lăn quay ra ngất tại chỗ. Tiếng la hét mỗi một lần đều rất to lớn, âm vang cả nơi này. Ngọn lửa vẫn tiếp tục cho đến khi trong đám lửa ấy khôn còn lại bất kì cái gì nữa! 

Người dân nhìn thấy cảnh này, mặc dù là sợ hãi nhưng vẫn đứng nhìn hết từ đầu tới đuôi, lòng người thỏa mãn, tổ chức tiệc ăn mừng linh đình sang trọng. Các quán ăn đại giảm giá, bán hàng miễn phí không tốn một đồng nào. Người dân tưng bừng đón chờ một tương lai tươi sáng không còn bị áp bức, bóc lột nữa! 

Sau sự việc, nhóm Hạo Thiên giải quyết luôn Lôi gia, sau đó lại gửi thư đến hoàng cung yêu cầu một vị thành chủ khác từ cha của mình. Xong xuôi tất thảy, nhóm Hạo Thiên liền rời khỏi thủ đô nhưng bị lão già Âu Dương Phát chăn lại. Hỏi 

" Này, các người rốt cuộc là ai? " 

Hạo Thiên chỉ cười không nói gì, Thống Trung lại lanh chanh bảo 

" Chúng tôi chỉ đi ngang qua mà thôi a " 

Âu Dương Phát có cảm nhận nhóm Hạo Thiên không phải là người thường, thân phận rất đặc biệt nhưng có vẻ họ không muốn nơi ra. Vậy thì ông cũng không tiện hỏi là bao. Đành nói 

" Nếu không tiện nói cũng không sao. Lão già ta là Âu Dương Phát, nếu có dịp lại tới chơi " 

Hạo Thiên nhăn mày, khẽ " ồ " một tiếng, nói 

" Ông có quen ai ờ học viện Tát Lôi không? "  

Âu Dương Phát nói 

" Có, ta có một vị ca ca ở đó, tên là Âu Dương Đông. Sắp tới các học viện có tổ chức một cuộc thi giữa các học viên của học viện với nhau, không biết ta có thể mời các cậu đến vào dịp đó không? " 

Hạo Thiên chỉ cười nhẹ một cái, lão cha vậy mà còn có một vị đệ đệ khác nữa. Cơ mà sao lão này nhìn còn già hơn lão cha nữa? Hay là do màu tóc làm ảnh hưởng tâm trí con người rồi? Haizz... Mặc kệ đi 

Hạo Thiên nói 

" Có thể còn gặp nhau, nhưng ta không thể tới vào dịp đó được. Vì chúng ta lúc đó sẽ đối đầu với nhau đấy " 

Hạo Thiên nói xong liền rời đi. Bọn nhóc nhanh chóng theo sau, cả bọn rời khỏi thủ đô Nặc Luân, vượt qua rừng Phục Lâm mà trở lại học viện Tát Lôi ở thủ đô Lâm Viên. 

Cả bọn trở lại phòng với vẻ uể oải, cả một ngày tìm kiếm cũng chằng thể tìm được gì. Đã thế sắp tới còn bận dài dài, mở mắt ra thôi là thấy công việc ngập đầu rồi. Thời gian đi tìm Băng Liên cũng không có, biết rằng có thể nhờ vào lão viện trưởng Âu Dương Đông phái người đi tìm, nhưng đám người kia căn bản cũng không rõ ràng gì về Băng Liên. Quăng cho một tấm hình bảo đi tìm thì tìm làm sao đây chứ, cung cấp thông tin rồi thể nào cũng sẽ có người lơ là nhiệm vụ.... Haizzz... Mà thôi đi, dù sao cũng có người chịu giúp là được rồi, tiểu Liên a, muội rốt cuộc đã đi nơi nào rồi??? 

...... Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau cũng chính là ngày diễn ra kì thi tuyển sinh vào học viện. Do việc Hạo Thiên cậu bị bệnh mà kì thi bị hoãn lại mấy ngày, nhưng lão viện trưởng lại không lấy lí do đó mà lại thông báo rằng, " Ta hiện không vui, dời ngày! ". Chỉ ngắn gọn vài từ như vậy liền cho dời ngày diễn ra kì tuyển sinh vào học viện. 

Người ta có thể thấy tính tình lão viện trưởng cổ quái, kì lạ, xàm xí. Nhưng những ai trong học viện quen thân với lão viện trưởng sẽ biết rõ con người ông ra sao. Ông có thể vì người khác mà làm việc, có thể dùng những lí do xàm xí nhất để thực hiện một việc gì đó. Cũng có thể vui vẻ nói chuyện với học viên như bạn bè của mình, gần gũi đến mức khó tin, nhưng ai khiến ông không vừa ý, hay thậm chí làm những việc tổn thương đến người thân của ông, thì những kẻ có liên quan dù là ít nhất, nhỏ nhặt nhất thì một người cũng không bỏ qua nhất định diệt trừ gận gốc rễ! 

Nhóm Hạo Thiên ở KTX, buổi sáng tinh mơ liền thức dậy, chán chường ngáp ngắn ngáp dài, biết trước sự kiện này chẳng có gì hay ho cả nên cũng không chờ đón cho lắm. Cơ mà vẫn phải tham gia và chỉ xin sương sương 10 top đầu mà thôi a... 

Vươn vai trên giường, thức dậy đón ngày mới bằng ánh mắt tẻ nhạt, Hạo Thiên thay một bộ đồ khác, một bộ đồ bộ gồm quần dài và cả áo tay dài. Bộ đồ đỏ kẻ sọc đen, thêm những dây sợi để trang trí, làm nổi bật sự trẻ trung của cậu. Bên trọng cậu mặc một áo tay ngắn mày trắng, khoác thêm một áo màu đỏ của đồ bộ. Tóc cột cao, hai lọn tóc xanh thắt bím kéo ra sau cột cùng nhau, giày boots đen cao hơn mắt cá chân chừng 7, 8 phân. Phần quan trọng nhất vẫn là 5 chiếc nhẫn giới hạn được đeo bên tay phải, bông tai thì đương nhiên không có tháo ra, vẫn luôn trên tai thế thôi. 

Cả bọn chuẩn bị xong xuôi, cùng nhau lên đường, tiến thẳng về nơi tập trung các thí sinh.... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui