Cr art: weibo @贾新竹
Chương 10
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Quý Ngưỡng Chân miệng đầy bọt hỏi, "Mười chín, vậy cậu không phải đi học à?"
Văn Tương lại lắc đầu, "Không thi đại học ạ."
Quý Ngưỡng Chân cầm cốc nước lên chuẩn bị súc miệng, có hơi áy náy, cũng không tiếp tục hỏi đông hỏi tây nữa, "Ở đây không còn gì cần cậu giúp nữa, cậu xuống tầng trước đi."
Lúc Văn Tương đi xuống hai mắt đỏ ửng, đứng cạnh bàn ăn trả lời dì Phương nói Quý thiếu gia đang thay quần áo, một lát nữa sẽ xuống.
Dì Phương thấy dáng vẻ của Văn Tương, lại tưởng là cậu ta bị Quý Ngưỡng Chân mắng, bèn an ủi: "Không sao đâu, tiểu thiếu gia lúc mới ngủ dậy dễ cáu kỉnh, không phải khó chịu gì cậu đậu."
Nhậm Đàn Chu nhấp một ngụm trà, mắt cũng không nâng, chờ Quý Ngưỡng Chân đầy năng lượng từ trên tầng chạy xuống, anh mới ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú, "Không ngủ ngon?"
Quý Ngưỡng Chân âm thầm ôm lòng chờ xem kịch hay chỉ hận không thể tìm một cái cớ để thúc đẩy tiến độ, cậu bực bội nói: "Mơ lung tung cả một đêm, mệt chết người."
"Mơ thấy gì thế, nói nghe thử xem."
Quý Ngưỡng Chân mới chẳng muốn kể chuyện, giả bộ quan tâm chuyển chủ đề, "Anh, sao hôm nay anh lại có hứng thú với mấy cái này? Lúc trước em còn chưa ngủ dậy anh đã ăn một mình rồi đi làm, đó giờ chưa đợi em bao giờ. Hôm nay vậy mà còn cho người lên gọi em... Chín giờ rồi, anh không vội đi công ty à?"
Nhậm Đàn Chu cũng không vặn hỏi tiếp, "Đã hẹn với Tề Minh bên kia, mười giờ sáng nay chúng ta đến bệnh viện, cho em kiểm tra tổng quát. Ngoài ra, hôm nay là cuối tuần nên được nghỉ."
Quý Ngưỡng Chân nghẹn họng, tốc độ nhai cơm cũng hơi chậm lại, vui vẻ nịnh nọt: "Anh, anh làm việc hiệu suất quá đi, thế giới này có ít người không mắc chứng trì hoãn như thế lắm, chắc chắn đều là người thành công giống như anh."
Lời này đổi lại là người khác sẽ thấy nịnh nọt quá đáng, có khi còn gây phản tác dụng, nhưng Quý Ngưỡng Chân thì khác.
Không biết có phải vì Nhậm Đàn Chu đang có tâm trạng không tệ hay không mà rất nể tình cười một cái, còn gắp một miếng bánh xốp cho cậu.
Quý Ngưỡng Chân nhìn miếng bánh đặt trong đĩa, ngây cả người.
Chuyện gì thế này, hôm nay anh có chuyện gì vui thế sao.
Quý Ngưỡng Chân ăn cái gì cũng chậm hơn người bình thường rất nhiều, Nhậm Đàn Chu ăn xong bắt đầu mặc áo khoác, Văn Tương đứng chờ đã lâu ở một bên lập tức đi lên, đưa tay định giúp anh chỉnh lại cà vạt.
Nhưng tay còn chưa tạm tới thì đã bị kêu dừng lại rồi.
Nhậm Đàn Chu xoay người sang hướng khác, ý từ chối quá rõ ràng.
Văn Tương đành phải lùi về chỗ cũ.
Quý Ngưỡng Chân vừa ăn vừa hóng, đồ ăn ngon trong miệng cũng không còn cảm nhận được vị gì nữa, cậu muốn nói lại thôi: "Anh..."
Cà vạt của Nhậm Đàn Chu đúng là thắt rất chuẩn chỉnh, đúng là không cần người khác hỗ trợ. Nhưng dùng Omega để phục vụ chẳng phải để làm mấy việc này hay sao? Anh từ chối phũ phàng như thế sẽ làm người ta lúng túng lắm đấy.
Quý Ngưỡng Chân khá thích Văn Tương, dù sao loại trừ một vài nhân tố ảnh hưởng thì chẳng ai lại đi ghét bỏ một người đáng yêu như thế.
Huống hồ nhóc nhang muỗi(*) này còn nhìn khá đáng thương.
(*) Tên của Văn Tương là 文湘 /wénxiāng/, nhang muỗi là 蚊香 /wénxiāng/, hai từ này đồng âm: D
Nhậm Đàn Chu tự mình lái xe chở Quý Ngưỡng Chân đến bệnh viện, không có tài xế và trợ lý đi cùng, xe vệ sĩ thì cách một khoảng theo sát.
Quý Ngưỡng Chân ngồi ở ghế lái phụ phơi nắng, lại đầy nhiệt tình hỏi Nhậm Đàn Chu: "Anh, người kia rốt cuộc đến để làm gì thế?"
Nhậm Đàn Chu nhìn thẳng phía trước, động tác đánh tay lái gọn gàng dứt khoát, "Em thông minh thế mà không đoán ra?"
Quý Ngưỡng Chân nghe được lời khen từ chính miệng Nhậm Đàn Chu phát ra, bình thường cậu đã thích cười, nhưng lúc này tươi cười lại càng không ngừng được, "Cái này thì có gì khó, dì Phương nói người đó do lão gia tử gửi đến cho anh, giữa đêm hôm khuya khoắt lại đưa một Omega đến nhà con trai mình, thật khó mà không khiến người ta liên tưởng đến phương diện kia..."
Nhậm Đàn Chu liếc cậu một cái, "Biết rồi còn hỏi."
"Em là muốn nói, kể cả anh không thích người ta thì cũng không thể cho người ta làm người giúp việc như thế."
Cũng không biết Quý Ngưỡng Chân lấy tự tin từ đâu, hôm nay còn giảng giải đạo lý đối nhân xử thế cho Nhậm Đàn Chu, "Dù sao cũng là người ba anh đưa đến cho anh, sáng nay lúc em xuống giường, phát hiện không thấy dép đâu, không chờ em mở miệng cậu ấy đã đi lấy dép đến, chỉ thiếu chưa quỳ xuống giúp em đi nữa thôi..."
"Nhưng mà, cậu ấy nhìn như trẻ vị thành niên ấy, mười tám rồi thật hả?"
Quý Ngưỡng Chân bắt đầu lảm nhảm vô nghĩa, Nhậm Đàn Chu không tranh cãi với cậu, đơn giản im lặng không đáp.
"Không biết."
Những người như bọn họ, đã mười tám tuổi chưa căn bản không quan trọng, biết làm việc là được rồi.
Nhậm Đàn Chu rõ ràng không quá muốn tán gẫu chủ đề này với Quý Ngưỡng Chân, im lặng một lát, ngay lúc Quý Ngưỡng Chân sắp tự mình hết hứng thú chuẩn bị ngậm miệng giả chết thì cậu nghe thấy Nhậm Đàn Chu nói: "Hôm qua lúc ăn cơm không phải em cũng gặp cậu ta rồi sao. Cậu ta vốn làm những việc này, chẳng qua là vì độ xứng đôi pheromone khá cao nên mới đưa đến chỗ anh."
"Độ xứng đôi pheromone cao?" Quý Ngưỡng Chân rất biết nắm bắt trọng điểm, lập tức ngồi thẳng dậy, sắc mặt hiện lên phấn khích, "Vượt cả 70% sao?"
Nhậm Đàn Chu bình tĩnh đánh tay lái, "Nếu như chỉ trên 70% thì cũng không có gì."
Không phải Quý Ngưỡng Chân cái gì cũng không biết, ví như độ phù hợp pheromone giữa Alpha và Omega chỉ cần vượt qua 50% là có thể tính như được ông trời tác hợp rồi, đạt ngưỡng 70% không dễ chút nào. Bình thường vẫn còn ổn, nhưng nếu trong kỳ mẫn cảm có thể có một người bầu bạn bên cạnh có độ phù hợp cao thì thật sự chính là hưởng phúc.
Nếu như độ phù hợp càng cao hơn, thì phương diện này càng không phải nói. Có Alpha hơi kém khoản tự kiềm chế, lúc thân cận với Omega được trời định còn phải đeo trước một món đồ ngăn cắn để tránh mình thất thố.
"Vậy rốt cuộc là bao nhiêu?"
Tuy Quý Ngưỡng Chân đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi thật sự nghe được đáp án vẫn kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
"Tám mươi bảy?!"
Trên đầu Quý Ngưỡng Chân như có cả đống dấu chấm than to đùng, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Nhậm Đàn Chu, "Thế sao anh còn làm ngơ người ta như thế? Cậu nhóc ấy cũng không phải không đẹp, nếu đổi thành một Alpha khác, không lập tức lăn..."
Không lập tức lăn giường ba ngày ba đêm mới là lạ.
"Anh đúng là phung phí của trời."
Nhậm Đàn Chu hoàn toàn không bị nhiệt huyết bừng bừng của Quý Ngưỡng Chân lây nhiễm, giọng nói lạnh lẽo: "Đẹp? Em thích loại này?"
Quý Ngưỡng Chân quả thật thích kiểu như vậy, nhưng giờ đã biết Omega này và Nhậm Đàn Chu có độ phù hợp cao, còn nói thích thì đúng là không ổn thoả cho lắm.
"Không phải, em chỉ cảm thấy hai người khá xứng đôi... Nhưng mà với dáng vẻ đó của cậu ấy, anh cũng không thể trái lương tâm mà nói cậu ấy không xinh đẹp được." Quý Ngưỡng Chân trong lòng có vị chua, nói thầm, "Nghe thế nào cũng giả."
Nhậm Đàn Chu cho xe dừng ở ô đỗ xe, tháo dây an toàn, nhưng không vội đi xuống.
"Thẩm mỹ là vấn đề rất chủ quan, em không cần phải tranh luận với anh." Sau đó thoáng nhìn về phía cổng lớn bệnh viện, "Có thời gian tranh luận mấy thứ vớ vẩn đó, chi bằng em bắt đầu suy nghĩ từ giờ luôn xem nên dùng pheromone của Alpha cấp bậc nào tham dự vào quá trình dẫn dắt phân hoá của em đi."
Quý Ngưỡng Chân không hiểu, "Anh nói gì cơ?"
- -- Lời tác giả --
Anh trai: Chi bằng em soi gương đi.
***
88: Thông tin nhận donate của Bát ^^~
Techcombank: 19034203718015 PHAM HONG DIEP
Momo: 0383870044 PHAM HONG DIEP