Cr art: weibo @LITHatomm
Chương 19
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Gõ cửa kiểu thăm dò như thế, trong căn biệt thự này ngoại trừ Văn Tương khó mà tìm ra người thứ hai.
Quý Ngưỡng Chân chẳng biết làm sao đi một vòng tại chỗ, sau khi tiếng gõ cửa thứ hai vang lên, cậu chỉ đành lề mề đi về phía cửa.
Pheromone của Omega đối với Alpha trong kỳ mẫn cảm chính là một thứ thuốc kích dục, mùi mật ong ngọt ngào trong veo theo khe cửa tiến vào, ý tứ tìm bạn tình đã quá rõ ràng.
Quý Ngưỡng Chân khịt khịt mũi, tí thì hắt xì một cái.
Sao thế này, ngày mai không đến nữa hả? Tối nay sao lại gan to thế.
Nếu bây giờ cậu mở cửa, Văn Tương thấy không phải là Nhậm Đàn Chu mà là cậu thì chắc chắn sẽ rất xấu hổ, Quý ngưỡng Chân thậm chí còn có thể mường tượng ra biểu cảm sau đó của cậu ta sẽ trông như thế nào.
Quý Ngưỡng Chân do dự nghĩ xem có cần gọi Nhậm Đàn Chu ra không, nhưng Văn Tương đang áp tai vào cánh cửa đã nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần.
"Nhậm tổng?"
Văn Tương mới bị từ chối cách đây không lâu, đến giờ cậu ta vẫn không dám nhớ lại sắc mặt tối đó của Nhậm Đàn Chu, vậy mà tối nay cậu ta vẫn còn bất chấp đến gõ cửa, giọng nói gấp gáp đã run cả lên, "Tối nay dì Phương không khoẻ trong người, bảo tôi bưng canh lên cho ngài ạ."
Nhậm Đàn Chu không hề có thói quen ăn khuya, nhưng mùng một ngày rằm mỗi tháng, dì Phương đều nấu một bát canh bồi bổ cho anh, cụ thể bổ thế nào dì Phương khó mà tự mình nói ra, chỉ nói là tốt cho Alpha.
Quý Ngưỡng Chân đứng sau cánh cửa khó mà lên tiếng.
Không đợi được tiếng đáp lại, Văn Tương lại càng thấp thỏm hơn, nếu bây giờ bỏ đi, ngày mai dì Phương hỏi đến thì cậu ta biết phải trả lời thế nào đây. Cậu ta bị sợ bị chê là vô dụng, một bát canh cũng không đưa nổi.
Thế là Văn Tương lại kiên trì gõ cửa, giọng nói hơi nâng lên cao hơn: "Nhậm tổng? Ngài đã ngủ chưa ạ?"
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Chẳng lẽ tiếng bước chân vừa rồi là cậu ta nghe nhầm, có thể Nhậm tổng đang đeo tai nghe làm việc không nghe thấy tiếng cậu ta, cũng có thể là đã ngủ rồi.
"Lạ thật, vừa mới về một lát thôi mà..." Văn Tương nhỏ giọng than, lại nâng tay gõ cửa.
Quý Ngưỡng Chân rất là cạn lời.
Gõ cửa mà không có ai ra, lẽ nào không thể là vì người bên trong không muốn mở? Chẳng lẽ nhất định phải mở sao? Nếu Nhậm Đàn Chu đang ngủ thật, lẽ nào cậu ta còn muốn gõ cửa đến khi người tỉnh để mà đưa canh?
Đổi lại là cậu, có thể sẽ đổ luôn bát canh này lên đầu cậu ta.
Quý Ngưỡng Chân mở ra một cái khe, tiếng lầm bầm của Văn Tương lập tức ngưng bặt.
Omega vẫn còn đang chờ khe cửa kia mở ra hẳn, kết quả thật sự chỉ có một cái khe, sau đó có một bàn tay thò ra.
Quý Ngưỡng Chân cũng không hiểu vì sao mình phải làm ra cái việc ngu ngốc như vậy, dù Văn Tương không nhận ra là tay của ai thì dùng mông mà nghĩ cũng biết Nhậm Đàn Chu sẽ không làm ra hành động lén lút thập thò như thế này.
Quý Ngưỡng Chân nghĩ vậy, dứt khoát rút tay về, lúi về sau một bước rồi mở cửa.
Quả nhiên biểu tình trên mặt Văn Tương không khác là bao so với tưởng tượng trước đó của cậu, "Thiếu gia, sao lại là cậu..."
Lẽ nào đi nhầm phòng rồi.
"À, tôi qua đây xin anh ấy tiền." Quý Ngưỡng Chân không dễ gì mới kịp thời nghĩ ra một lý do nghe không quá kỳ lạ, "Đã nói là sẽ cho cậu đi học múa rồi mà."
Văn Tương vậy mà lại tin, cậu ta cẩn thận bê bát canh, thoáng nhìn vào bên trong, "Vậy Nhậm tổng đâu ạ, canh này phải uống ngay lúc còn nóng."
Căn phòng này không quá thích hợp cho Omega, Văn Tương chỉ đứng ngoài cửa không dám bước vào.
Quý Ngưỡng Chân rõ ràng là biết như vậy còn hỏi cậu ta: "Có muốn vào trong không, anh ấy đang đi vệ sinh."
Quý Ngưỡng Chân bình tĩnh như không nghiêng người, lại không ngờ Nhậm Đàn Chu lẽ ra phải đang tắm đã đứng ở sau lưng cậu từ bao giờ.
Nhậm Đàn Chu vừa mới cởi quần, còn chưa mở vòi hoa sen thì nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục, anh chỉ đành dùng tạm khăn tắm quấn lại.
Quý Ngưỡng Chân không biết anh ở đằng sau, cho đến khi bốn mắt tiếp xúc, anh rất tự nhiên mà đặt tay lên bả vai của Quý Ngưỡng Chân.
"Sao mở cửa mà cũng lâu thế." Nhậm Đàn Chu thoáng nhìn về phía Văn Tương đang bưng bát canh, hỏi Quý Ngưỡng Chân: "Em vừa ngủ rồi à?"
Quý Ngưỡng Chân sắp không diễn nổi nữa, bước sang bên phải nửa bước để kéo giãn khoảng cách với anh, "Anh đang tắm mà còn chạy ra đây làm gì? Ăn mặc như thế lượn lờ trước mặt Omega, anh có ý gì thì cứ nói thẳng ra đi!"
"Ý gì?"
Nhậm Đàn Chu nghe được từ này, trầm ngâm như đang nghiêm túc phân tích một phen, sau đó khẽ gật đầu một cái, xoay người quay vào nhà tắm.
Còn có thể có ý gì.
Khoé môi Văn Tương giật giật, tay lại càng run rẩy kịch liệt, bát thìa lạch cạch va chạm không ngừng.
Cậu ta biết Quý Ngưỡng Chân không thích nhìn thấy cậu ta khóc, nên lần này cậu ta nhịn lại được không rơi nước mắt, chỉ có đôi mắt là mở lớn nhìn chằm chằm Quý Ngưỡng Chân.
Quý Ngưỡng Chân nhận lấy bát canh sắp đổ trong tay cậu ta, "Cậu đừng hiểu nhầm."
Quý Ngưỡng Chân cũng chỉ có thể nói như vậy, cậu không nhẫn tâm gạt Văn Tương hết lần này đến lần khác, dù sao cậu và người anh trai này cũng không hoàn toàn là trong sạch, nói ra sẽ doạ Omega nhỏ sợ chết.
Có lẽ Văn Tương cũng không hoàn toàn tin nội dung cuộc nói chuyện vào ban ngày với cậu, phản ứng của cậu ta không kịch liệt như buổi trưa, không biết là đã làm đấu tranh tư tưởng gì xong rồi, cậu ta ngẩng đầu nói với Quý Ngưỡng Chân, "Thiếu gia, nếu cậu không chê, tôi hầu hạ hai người..."
Phản ứng đầu tiên của Quý Ngưỡng Chân là Omega trước mắt này nhìn như nhu nhược nhưng quả thật to gan lớn mật, vậy mà còn không biết xấu hổ mà đưa ra gợi ý chơi 3P?
Cậu xấu hổ đến mức không biết phải nói gì, đặt bát canh lên bàn rồi bước nhanh tới, đóng cửa phòng, kéo Văn Tương ra một chỗ sáng sủa ngoài hành lang.
Cánh tay của Omega nhỏ nhắn đến mức khiến người ta sợ hãi liệu hơi dùng sức là gãy luôn không. Quý Ngưỡng Chân nhìn trái nhìn phải, ánh mắt còn chưa biết để ở đâu, bên tai đã lại truyền đến tiếng nức nở, vội nói: ""Một ngày cậu phải khóc bao nhiêu lượt thế hả? Nhịn xuống, đừng khóc, kiên cường lên!"
Văn Tương dùng mu bàn tay lau mặt, nức nở nói: "Không khóc không khóc."
Quý Ngưỡng Chân cảm thấy lời vừa rồi của cậu ta cực kỳ quái lạ, bất an mà hỏi lại: "Đừng nói là cậu thích tôi đó nhé?"
Văn Tương muốn ở lại đây, nên mới cố làm mọi cách lấy lòng chủ nhân của ngôi nhà này.
Cậu ta vẫn chưa thật sự hiểu thích là cái gì, nghe Quý Ngưỡng Chân hỏi như vậy, cậu ta mới chậm chạp suy xét lại.
Quý thiếu gia là người đối xử tốt với cậu ta nhất trong ngôi nhà này, tuy rằng tính tình có đôi khi hơi kém, nhưng cùng lắm cũng chỉ mắng cậu ta mấy câu. Dù cậu ta có làm gì mạo phạm, thiếu gia cũng không thật sự để bụng, còn nhận lời xin lỗi của cậu ta, sau đó nhiệt tình mà chọn lớp dạy năng khiếu cho cậu ta.
Tối nay dì Phương còn nói với cậu ta, nếu không phải có Quý thiếu gia, có lẽ cậu ta đã khó mà có thể thuận lợi ở lại ngôi nhà này.
Quý thiếu gia hỏi cậu ta có thích mình hay không, Văn Tương không nghĩ lâu lắm, rất chân thành mà trả lời là thích.
Quý Ngưỡng Chân đã sớm dự đoán đến đáp án này, được người khác thích đối với cậu là chuyện bình thường như cơm bữa, dù cậu chưa thể phân hoá thành Alpha, nhưng vẫn có rất nhiều Omega thích, còn muốn hẹn hò với cậu.
Nhưng cậu có hơi khó hạ thủ với Văn Tương.
Quý Ngưỡng Chân vòng tay trước ngực, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vừa rồi cậu còn đứng ở cửa phòng ngủ của Nhậm Đàn Chu phóng ra pheromone, lẽ nào không phải vì muốn quyến rũ Alpha bên trong sao?"
Pheromone?
Văn Tương bất tri bất giác sờ lên tuyến thể của mình, trơ trọi chẳng có gì, miếng dán ức chế không biết đã rơi ra tự lúc nào.
-
Quý Ngưỡng Chân và Văn Tương nói chuyện ngoài hành lang chừng hai mươi phút, cuối cùng cậu cũng hiểu được phần nào vì sao không nên quá nhiệt tình giúp đỡ người khác, căn bản là không thể nói chuyện với một tên ngốc mà.
Lúc cậu về phòng, Nhậm Đàn Chu cũng vừa sấy tóc xong đi ra.
Quý Ngưỡng Chân tâm thân đều mệt, chết lặng chui vào ổ chăn, thuận tay tắt đèn đầu giường đi, đến điện thoại cũng lười nghịch, cứ thế nhắm mắt tiến thẳng vào trạng thái chờ ngủ.
Nhậm Đàn Chu tắt hết đèn trong phòng rồi cũng đi nằm, anh nghe thấy tiếng trở mình liên tục của Quý Ngưỡng Chân, đoán được cậu có tâm sự, bèn lên tiếng hỏi: "Em nói gì với cậu ta thế, nói chuyện lâu như vậy."
Quý Ngưỡng Chân rất không tình nguyện kể, "Không có gì, khóc lóc ỉ ôi, dỗ dành một lát, đúng là nhóc phiền toái."
Nhậm Đàn Chu phát ra tiếng hừ nhẹ từ mũi, ngại phiền toái mà vẫn không nỡ bỏ đi à.
"Hình như em không biết là, em có hơi quan tâm cậu ta quá mức bình thường?"
"Em như thế, ngộ nhỡ cậu ta thích em thì phải làm sao?"
Quý Ngưỡng Chân suýt thì nghi ngờ Nhậm Đàn Chu vừa rồi nghe trộm bọn họ nói chuyện, nếu không thì làm sao mà đoán cái trúng phóc thế được.
Cậu nhất định không được để cho Nhậm Đàn Chu biết Văn Tương đã thổ lộ với mình.
Quý Ngưỡng Chân chột dạ xoay người, đưa lưng về phía Nhậm Đàn Chu, "Em có quan tâm cậu ta gì đâu, mà làm gì có ai dễ dàng thích một người mới quen biết không lâu thế chứ."
Ngoại trừ con quỷ nghèo Văn Tương chưa thấu việc đời, ai đối xử tốt với cậu ta một xíu đã hận không thể lấy thân báo đáp rồi.
Không bao giờ làm người tốt nữa.
Đối với Quý Ngưỡng Chân chưa từng thiếu người thích, cái thích này quá mức cẩu thả quá mức tầm thường, thật không đáng để cậu bây giờ trằn trọc đến mức lăn qua lộn lại.
Tiếng hít thở của Nhậm Đàn Chu ở sau lưng rất nhẹ, tựa như còn có ngưng lại trong một cái chớp mắt nào đó.
Quý Ngưỡng Chân cảm thấy nguyên nhân khiến mình mất ngủ không mấy liên hệ gì đến chuyện của Văn Tương, mà chủ yếu vẫn là bởi vì cậu không quen ngủ cùng một nơi với Nhậm Đàn Chu.
Cậu đổi thành tư thế nằm ngửa, cánh tay gối ở sau gáy, "Mai mấy giờ anh dậy thế?"
Nhậm Đàn Chu trả lời là bảy giờ.
Bảy giờ dậy, Quý Ngưỡng Chân sẽ khổ sở vật vả cả một ngày.
"Thế thì anh đi lại nhớ nhẹ nhàng thôi, đừng có đánh thức em."
Nhậm Đàn Chu đồng ý.
Tối nay, chướng ngại ngăn Quý Ngưỡng Chân đi vào giấc ngủ chỉ kéo dài chừng mười phút, sau đó cơn buồn ngủ ập đến, cậu rất nhanh mà tiến vào mộng đẹp.
Quý Ngưỡng Chân không bị ngủ nông, nhưng Nhậm Đàn Chu cũng không dám xem thường. Anh khẽ xoay người, đối diện với Quý Ngưỡng Chân, dù là như thế, giữa bọn họ vẫn cứ còn lại một khoảng cách.
Nhậm Đàn Chu đầy hứng thú chăm chú ngắm cậu trong hoàn cảnh thiếu sáng trầm trọng, tự tưởng tượng khoảng cách này sẽ biến mất, tầm mắt bỗng trở nên nóng rực.
Quý Ngưỡng Chân rất ghét bị Nhậm Đàn Chu dùng ánh mắt chăm chú lại có suy nghĩ sâu xa mà nhìn mình, nhưng cậu không có cách nào ngăn cảnh anh.
Anh nhẹ nhàng lần mò, cùng với lúc khi phóng ra pheromone nồng độ cao, cầm lấy chiếc gối vướng víu ở giữa kia vất xuống cuối giường.
Như lời tối nay anh nói với Quý Ngưỡng Chân, cậu không thiếu người theo đuổi, dù là Beta hay Omega, cậu luôn là trung tâm sáng chói nhất ở giữa một đám người.
Những người hoàn toàn không quen biết này có thể to gan mà tỏ tình với Quý Ngưỡng Chân, nhưng Nhậm Đàn Chu thì không thể. Bởi vì bọn họ là anh em, dù Quý Ngưỡng Chân từ chối hết những đám ong bướm này, thì vẫn sẽ từ chối một cách nhẹ nhàng phong độ, nhưng đối với Nhậm Đàn Chu, ngay cả một sắc mặt tốt cũng không có.
Đa số con người, trời sinh đã mang tình cảm ra bên ngoài, nhưng Nhậm Đàn Chu lại khác loài như thế. Tình cảm được che giấu kỹ lưỡng của anh dành cho Quý Ngưỡng Chân cùng với pheromone bị kìm chế trong cơ thể không tìm được nơi giải thoát, tích tụ mỗi ngày một nhiều, cuối cùng một khi mất kiểm soát thì chính là một đại hoạ.
Dù là học hành hay công việc, gặp phải sai lầm anh đều có thể kịp thời sửa chữa, chỉ có một chuyện này, Nhậm Đàn Chu không nghĩ ra cách giải quyết nào cả.
Giam giữ một Beta để ngắm nhìn là chuyện bình thường ở tầng lớp của bọn họ, người anh em ruột thịt của anh từng giúp anh đưa ra cách làm này trong khi anh đang sứt đầu mẻ trán, nói với anh đã sai rồi thì cho sai luôn thôi, chậm rãi mài đi móng vuốt của con thú hoang, rồi sẽ có một ngày nó phải nghe lời.
Nhậm Đàn Chu cảm thấy Quý Ngưỡng Chân không có chỗ nào không tốt, là bởi vì anh có thể cam tâm tình nguyện bao dung tất cả khuyết điểm của đối phương.
Người ngoài đều cảm thấy anh chiều chuộng hết mực người em trai không có quan hệ huyết thống này là vì phải làm theo nguyện vọng của mẹ mình, nhưng chỉ có anh biết đó là chuyện chẳng hề liên quan gì.
Nếu không có Quý Ngưỡng Chân, thì có lẽ trong đêm đông nào đó anh đã sớm tự chìm chết ở một nơi rét lạnh như đang dùng cực hình lên cả tứ chi rồi.
Cũng chỉ có anh là hiểu rõ, Quý Ngưỡng Chân không thành công phân hoá trước năm mười tám tuổi không phải vì từng bị thương nặng gì, mà là bởi vì giúp anh đỡ chén rượu bị hạ thuốc khiến tuyến thể nhanh chóng bị khô héo kia.
Lẽ ra Quý Ngưỡng Chân đã có thể thuận lợi mà trưởng thành, nhưng lại bởi vì gặp anh mà rơi vào cái hố bùn xúi quẩy, sau đó phải không ngừng mà liều mạng giãy dụa.
Trong lòng Nhậm Đàn Chu hiểu rõ như gương sáng, anh không thể giam giữ Quý Ngưỡng Chân được lâu.
- -- Lời tác giả ---
Là chiếc bánh ngọt cực nhỏ cuối cùng