Sính Ác

Cr art: weibo @jio巴-

Chương 04

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Anh, em đói quá..."

Cảm xúc của Quý Ngưỡng Chân thay đổi chóng mặt, lúc nói ra lời xin xỏ cũng rất gượng gạo, cậu cố chôn xuống mấy thứ cảm xúc như là xấu hổ hay ngượng ngùng, "Em không thích ăn bánh mì, anh đưa em đi ăn cái khác được không?"

Bây giờ là giữa đêm, Nhậm Đàn Chu luôn không đồng tình với chuyện ăn khuya này.

Nhưng hôm nay khác, Quý Ngưỡng Chân cả một ngày không ăn gì, bánh trên bàn cũng không động vào một miếng.

Cậu nói đói, là đói thật rồi.

Nhậm Đàn Chu mím môi, biểu tình cũng có một sự thay đổi rất nhỏ, "Muốn ăn gì thì bảo nhà ăn làm đưa tới, trời lạnh thế này, sao phải tự đi kiếm đồ ăn làm gì."

Lần cuối cùng Quý Ngưỡng Chân ra ngoài là mùa thu, bây giờ đã vào đông. Hệ thống sưởi trong biệt thự hoạt động ngày đêm, dù câu có mặc đơn giản đi lại thì cũng không thấy lạnh, không biết mấy ngày nữa bên ngoài sẽ còn có tuyết rơi.

Khéo léo từ chối cho cậu ra ngoài xong, Nhậm Đàn Chu lấy điện thoại ra, hỏi cậu muốn ăn gì.

Quý Ngưỡng Chân nhìn Nhậm Đàn Chu cực kỳ miễn cưỡng nhìn đống chữ nhỏ trên màn hình điện thoại, cậu đứng chôn chân tại chỗ, lại quay sang chọc chọc chiếc bánh trước mặt, cuối cùng nói: "Thôi không cần phiền vậy, ăn cái này được rồi."

Bảo anh đưa ra ngoài ăn khuya thì không thấy phiền?

Nhậm Đàn Chu cất điện thoại đi, tay chống bàn đứng dậy, "Được, vậy anh lên tầng đây."

Dù là tù nhân thì hàng ngày vẫn được ra ngoài hít thở không khí đấy, Quý Ngưỡng Chân ngồi im lặng mười giây, sau đó ném dĩa đuổi theo Nhậm Đàn Chu, chặn trước mặt anh, "Anh, anh xem bao giờ mới có thời gian rảnh đưa em ra ngoài chơi, em ở nhà sắp chán chết rồi."


Nhậm Đàn Chu cúi đầu nhìn cậu, đuôi mắt mang theo mệt mỏi, anh nâng tay ấn ấn đuôi lông mày, không phản ứng cậu.

Vạn sự khởi đầu nan.

"Anh đồng ý đi mà, chuyện lúc trước em không tính toán với anh nữa, ra ngoài cũng sẽ không nói lung tung."

Quý Ngưỡng Chân vừa nói vừa quan sát từng biểu tình nhỏ trên mặt anh, nói xong lại tự ngẫm xem mình dùng từ đã đủ chuẩn chỉnh chưa, cậu cân nhắc lại thái độ của bản thân, nói: "Em đã nghĩ thông rồi, hôm đó đều là hiểu nhầm, kỳ phát tình của Alpha sẽ bừa bãi... Em từng học tiết sinh lý, em hiểu mà. Anh cũng không cố tình, em không nên vừa đánh vừa mắng anh, anh đừng giận em nữa, có được không?"

Cậu là Beta, bị làm thì bị làm thôi, vẫn còn may là Nhậm Đàn Chu không cắn vào tuyến thể của cậu, không ảnh hưởng gì lớn đến việc phân hoá, cậu chỉ cần tự mình nghĩ thoáng ra là được.

Huống chi loại chuyện này chỉ cần bọn họ đều không nói, người khác sẽ không biết.

Người khác không biết, Quý Ngưỡng Chân cũng có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cứ xem như đang đi đường bỗng nhiên vấp ngã một cái, nếu xung quanh không có ai, vậy cậu chỉ cần đứng lên rồi bước tiếp là xong, không có vấn đề gì quá lớn.

Nhưng nếu như gần đó có người nhìn thấy, cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu nổi, mặt mũi đều mất hết, mỗi lần nhớ lại sẽ xấu hổ đến mức không thể ngủ ngon.

Thế nên, chuyện bị Nhậm Đàn Chu bá vương ngạnh thượng cung khiến cậu rất mất mặt, nhưng cũng đã qua lâu thế rồi, Quý Ngưỡng Chân lớn bằng từng này, cũng không thể cứ mãi bị nỗi thẹn trong lòng làm cho mắc nghẹn đến chết.

Cậu phải ra ngoài, tốt nhất là có thể cách thật xa thật xa Nhậm Đàn Chu.

Lúc trước không phải Nhậm Đàn Chu chưa từng cho cậu bậc thang đi xuống, nhưng thời điểm đó cậu đang nóng máu, bậc thang gì cũng đều bị cậu đá bay.

Bỏ qua cơ hội này sẽ không còn nữa, Quý Ngưỡng Chân cũng lười làm theo từng bước cho đúng trình tự, dù sao hiện tại Nhậm Đàn Chu đã uống đến mức đầu óc mơ hồ.

Ngay vừa rồi cậu còn ngồi trước bánh gato thổi nến ước ra một điều ước đủ ác, nếu như Nhậm Đàn Chu còn lại dù chỉ xíu xiu tỉnh táo, thì chắc chắn có thể phát giác ra có gì đó khuất tất ở đây, nhưng cổ họng và hốc mắt anh đều khô khốc phát đau, thế là trực tiếp vòng qua Quý Ngưỡng Chân đi lên tầng, chỉ để lại một câu, "Mai rồi nói."

Bóng dáng Nhậm Đàn Chu biến mất ở một khúc quanh cầu thang, vẻ mặt xin xỏ nịnh nọt trên mặt Quý Ngưỡng Chân cũng biến mất sau một giây, kế hoạch lợi dụng cơ hội này đã thất bại.

Thời khắc dùng chân tình phá băng bị hụt chân giữa chừng, Quý Ngưỡng Chân thật sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi.


Cậu vò vò mái tóc mình, lại rất không có tiền đồ quay về nhà ăn, cầm con dao nhựa chọc phá chiếc bánh xấu xí một hồi cho hả giận, kết quả bên trong bỗng có một thứ chất lỏng đặc quánh màu nâu chảy ra.

Quý Ngưỡng Chân có hơi tò mò dùng thìa xúc một ít ăn thử, là nhân sô cô la với độ ngọt vừa phải. Bên ngoài nhìn thì tầm thường xấu xí, thế nhưng không ngờ mùi vị lại khá hợp khẩu vị của cậu, Quý Ngưỡng Chân bất tri bất giác ăn đến mức no căng cả bụng, cuối cùng ngồi tựa ở ghế đánh ợ một cái.

Tư thế này khiến cậu hơi ngửa đầu ra, đèn chùm trên đầu thật chói mắt, cậu đưa tay lên vắt ngang mặt, thế nhưng vắt tay xong lại thấy bụng khó chịu.

Một ngày không ăn cơm, buổi tối lại ăn quá nhiều tinh bột, dạ dày ra hiệu kháng nghị cũng là bình thường, tiêu hoá dần là xong, Quý Ngưỡng Chân không coi là chuyện gì lớn.

Cậu ăn uống no đủ chuẩn bị về phòng ngủ, mà con đường về phòng này phải đi qua phòng của Nhậm Đàn Chu.

Cánh cửa khép hờ, Quý Ngưỡng Chân cũng không cố tình nhìn trộm, nhưng mà nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất, giống như tiếng thuỷ tinh vỡ, còn ngửi thấy mùi nước khử trùng thoang thoảng.

Quý Ngưỡng Chân không kịp suy nghĩ sâu xa, chỉ cảm thấy mùi này không đơn giản, gần như là chỉ cách một cái nháy mắt, một mùi hương cường thế bá đạo khác hoàn toàn lấn át mùi nước khử trùng kia, giống như một cơn bão tuyết trong hoàn cảnh thời tiết ác liệt nhất đang đánh tới, hơi thở lạnh lẽo mang theo sự đàn áp không khỏi khiến cậu rùng mình một cái.

Quý Ngưỡng Chân chết dí trong nhà quá lâu, đến mức không còn nhớ khái niệm về tính chu kỳ nữa, cậu cũng không rõ có phải Nhậm Đàn Chu vẫn còn chưa qua kỳ phát tình hay không, bình thường cũng chưa từng gặp tình huống này.

Cậu theo bản năng đóng lại cánh cửa khép hờ kia, sau đó chạy như điên về phòng.

Trên thế giới này, đại khái sẽ không có Beta nào sinh ra phản ứng với pheromone, Quý Ngưỡng Chân một lần nữa coi hiện tượng sinh lý này của bản thân là do cậu vẫn có khả năng rất lớn sẽ phân hoá thành Alpha.

Có thể là cấp độ pheromone không mạnh được như Nhậm Đàn Chu, nên mới vì ngửi được mùi pheromone của đối phương mà cảm thấy bị áp bách.

Quý Ngưỡng Chân tắm nước ấm một cái thật nhanh, trước khi ngủ còn không nhịn được sờ sờ tuyến thể của mình, cảm thấy có cơ hội vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng một phen.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, Quý Ngưỡng Chân ngồi trong nhà ăn từ rất sớm chờ Nhậm Đàn Chu, người bình thường luôn ngủ đến tám rưỡi hôm nay lại thừa thãi thời gian ngồi trong nhà ăn trước cả tiếng. Chốc chốc cậu lại nhìn về phía nhà bếp, có hơi lo lắng hôm nay đầu bếp lại mang bánh mỳ trắng không kèm xíu thức ăn mặn nào cho mình.

Lúc Nhậm Đàn Chu diện một thân đồ vest mới tinh đi xuống, Quý Ngưỡng Chân mặc bộ đồ ngủ bằng vải nhung mỏng đang tựa vào bàn ngủ gà ngủ gật.

Nhậm Đàn Chu khụ hai tiếng, Quý Ngưỡng Chân như có gắn dây kích nổ trên người lập tức ngồi thẳng.


Ánh mắt tha thiết nhìn vào anh.

"Anh! Buổi sáng tốt lành!"

Giọng nói vang vọng to rõ đầy tinh thần.

Dù là trước khi gây lộn mâu thuẫn, Quý Ngưỡng Chân cũng chưa từng nhiệt tình như thế, giờ lại có hành động này, thật là chỉ thiếu chưa viết lên mặt bốn chữ "Ta muốn làm yêu" nữa thôi.

Nhậm Đàn Chu giương mắt đảo qua khuôn mặt tươi cười của Quý Ngưỡng Chân, lại ngoảnh đầu nhìn ra ngoài trời, cuối cùng trầm giọng nói: "Làm gì, hôm nay mặt trời đâu có mọc đằng tây, không phải là em không nói chuyện với anh à?"

Anh ngồi xuống, trước tiên uống hết hơn nửa cốc mật ong cho nhuận giọng xong mới ra hiệu cho người giúp việc bưng bữa sáng lên.

Quý Ngưỡng Chân rướn cổ ra xem, thấy không phải là bánh mì mới yên tâm.

"Anh, hôm qua chúng ta đã làm hoà rồi mà, sao ngủ một giấc dậy lại cứ như đã quên hết rồi thế!" Cậu giả bộ bày ra dáng vẻ bất mãn, tự đổ một thìa dấm vào bát canh cua nóng hổi của mình, "Tối qua anh còn đồng ý hôm nay sẽ đưa em ra ngoài, có phải là cũng quên rồi không?"

Cháo trắng trước mặt Nhậm Đàn Chu đã được để nguội ở độ ấm vừa ăn, thìa sứ trắng xúc cháo trong bát, trên mặt anh không hiện ra bất cứ biểu tình gì.

"Anh còn đồng ý gì với em nữa?"

Đôi đũa trong tay Quý Ngưỡng Chân thay đổi phương hướng, gắp một chiếc sủi cảo hấp vào đĩa của Nhậm Đàn Chu: "Tối qua anh uống nhiều thế, không nhớ cũng đúng thôi, thật ra cũng không có gì khác, chính là..."

Cậu không dám nói cái gì quá mức, như thế sẽ nghe ra là rất giả.

"Ai nói anh không nhớ?"

Thời gian Quý Ngưỡng Chân nói hai ba câu, cháo trong bát Nhậm Đàn Chu đã ăn xong, anh đặt thìa xuống, ánh mắt như của một người thẩm phán, hỏi Quý Ngưỡng Chân: "Em muốn đi đâu, trước nói nghe thử."

Quý Ngưỡng Chân nghe được câu đầu tiên của anh, trái tim lập tức treo lên, nghe đến câu thứ hai mới biết là câu trước đó chỉ đang hù người mà thôi. Vốn là muốn thử xem, không ngờ lại trót lọt qua cửa, Quý Ngưỡng Chân nhất thời không nghĩ ra nơi muốn đi, trong đầu đảo qua một lượt, cuối cùng khiến bản thân tỏ ra hào hứng, nói: "Chung ta đi xem concert đi?"

Mấy hôm trước xem tivi vô tình chuyển kênh sang đài truyền hình địa phương, đúng lúc kênh đang quảng bá một buổi diễn ở nhà hát lớn Diêm Kinh của một nhóm nhạc đang nổi, kéo dài một tuần.

Thế lực gia tộc của Nhậm Đàn Chu không cần dùng nhiều lời hoa mỹ, đơn giản là ở Diêm Kinh có thể xưng bá một phương. Nhưng mà ở một nơi thế kia, dù Nhậm Đàn Chu có ngang ngược thế nào cũng không thể dẫn theo một đống vệ sĩ riêng vào trong được. Bây giờ vấn đề giai cấp đang căng thẳng như thế, anh làm vậy rất dễ rước lấy sự bất mãn của quần chúng.

Huống hồ Nhậm Đàn Chu cũng không phải người ngang ngược như thế

Quý Ngưỡng Chân học đàn dương cầm từ nhỏ, nói muốn đi xem concert cũng không có gì lạ, nhưng Nhậm Đàn Chu không có tế bào âm nhạc, chỉ sợ là không có hứng thú.


Đúng là một biện pháp hay.

"Anh, nếu anh không muốn đi thì em đi một mình cũng được." Quý Ngưỡng Chân rất hiểu chuyện nói: "Mấy ngày nay anh đều đi sớm về muộn, ở công ty chắc là bận lắm nhỉ? Trước đây có vị Cù phó tổng kia cũng thế, mỗi ngày đều uống hai bữa rượu, còn trẻ đã tự uống đến mức vào viện..."

Tuy mới bật chế độ nói chuyện trở lại, cậu lại không hề cần thời gian để khôi phục, phong thái hoàn toàn không kém trước kia.

Quý Ngưỡng Chân thấy Nhậm Đàn Chu khẽ nhíu mày, vội sửa miệng: "Không phải, không phải em rủa anh đâu, ý em là nếu anh bận quá không có thời gian rảnh thì không cần đi với em, dù sao anh cũng không nghe hiểu."

Nhậm Đàn Chu khẽ cười, lấy chiếc khăn đặt trên bàn lau tay, những ngón tay thon dài rõ từng khớp xương, mạch máu trên mu bàn tay mơ hồ phập phồng.

Tầm mắt của Quý Ngưỡng Chân bị nó hấp dẫn nhìn chằm chằm, vô thức nhớ tới một vài hình ảnh không quá thích hợp, cậu bất giác nhích mông dịch ghế ra phía sau, trên mặt cũng đã hơi đỏ lên.

"Em ồn ào từ tối qua đến giờ cũng chỉ để được đi xem một buổi concert?" Nhậm Đàn Chu quan sát cậu, hỏi.

Quý Ngưỡng Chân rất giỏi dùng nửa thật nửa giả che giấu mục đích thật sự của mình, "Cũng không phải, chỉ là muốn ra ngoài, em không nhớ lần cuối cùng ra ngoài là lúc nào, gần đây ngay cả nằm mơ cũng không có gì mới mẻ, luôn lặp lại mấy cái thứ cũ."

Nhậm Đàn Chu chỉ ăn một bát cháo, còn lại đều không động, bao gồm chiếc sủi cảo mà Quý Ngưỡng Chân gắp cho anh. Anh lau tay xong thì bắt đầu mặc áo khoác, đối với những lời lầm bầm oán giận của Quý Ngưỡng Chân làm như không nghe thấy, nhưng Quý Ngưỡng Chân cảm thấy tâm trạng của anh hôm nay cũng không tệ.

Bởi vì màu cà vạt mà anh chọn hôm nay sáng hơn hôm qua một chút, nếu nhìn qua sẽ thấy không có gì khác nhau, nhưng với người nhạy cảm với màu sắc như Quý Ngưỡng Chân thì chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra.

Quý Ngưỡng Chân còn kiêng dè bên cạnh có người giúp việc đang đứng, cậu hơi nghiêng người về phía Nhậm Đàn Chu, tư thế ngồi trở nên không được nhã nhặn cho lắm, hạ giọng hỏi: "Rốt cuộc có được hay không? Hôm qua em cũng đã xin lỗi anh rồi, vốn còn không phải là lỗi của em, anh..."

Động tác cài cúc áo của Nhậm Đàn Chu hơi dừng lại, giữa hai hàng lông mày vừa giãn ra lại nhăn lại, không hờn không giận nhìn sang cậu, "Ừm?"

Quý Ngưỡng Chân nghẹn họng, chớp mắt mấy cái, sửa lời nói: "Em gắp sủi cảo cho anh, sao anh không ăn? Bữa sáng mà anh chỉ ăn một bát cháo, còn chưa đến giờ cơm là bụng đói meo rồi."

Nhậm Đàn Chu nghiêm mặt, nhìn chằm chặm cậu chừng nửa phút mới cầm đũa lên, hai miếng ăn hết miếng sủi cảo hấp kia, trước khi đi nói với cậu, "Tối bảo thư ký Chu đến đón em, cùng nhau ăn tối."

Quý Ngưỡng Chân không phí công cả một buổi sáng, vui vẻ đến mức tung tăng tiễn Nhậm Đàn Chu ra tận cửa, cuối cùng còn vẫy tay chúc anh một đường bình an.

"Một đường bình an?"

Nhậm Đàn Chu không ừ hử gì, chỉ khẽ gật đầu.

- -- Lời tác giả ---

Chôn mìn cho trận chiến lớn -ing


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận