Sính Ác

Cr art: weibo @中等屁

Chương 06

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Trong két sắt cũng không có thứ gì quý giá nên anh chỉ dùng mật khẩu đơn giản nhất, bị Quý Ngưỡng Chân đoán được, Nhậm Đàn Chu cũng không tức giận, bởi vì như vậy có thể chứng tỏ Quý Ngưỡng Chân còn nhớ sinh nhật của anh.

Mãi đến cuối cùng khi két sắt bị đóng lại, Quý Ngưỡng Chân biến mất khỏi màn hình, Nhậm Đàn Chu mới ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua mấy kẻ như những đống bùn lầy kia.

Nhậm Đàn Chu khẽ đẩy cặp kính hơi trượt xuống lên, bình tĩnh nhìn người được cởi trói đang bò về phía mình, anh hơi tựa người về sau lưng ghế.

Đều là những kẻ từ cống rãnh đi lên, hiện tại trở thành dáng vẻ không ra người chẳng ra quỷ này cũng không cần phải để ý thêm gì nữa.

Một trận hoảng hồn vừa rồi khiến bọn họ không thể thẳng người, kẻ ở bên trái ngoài cùng chỉ kip lau nước bẩn quanh mắt, đã vội vàng mở miệng xin tha: "Là tam gia nói thuốc đó chỉ làm ngài ngủ lâu hơn một chút, không có tác dụng phụ gì khác! Quan hệ giữa tam gia và ngài luôn tốt như thế, chúng tôi mới... Tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu ạ!"

Lời còn chưa dứt, mấy người cùng quỳ rạp trên đất đã liên tục dập đầu, âm thanh cầu xin mang theo run rẩy sợ sệt.


Nhà Nhậm Đàn Chu có không ít anh em, anh xếp cuối cùng. Dù là anh em ruột lớn lên với nhau từ nhỏ cũng khó tránh vì nhiều chuyện mà sinh ra mâu thuẫn, huống hồ anh và mấy người anh trai này trước giờ không nói với nhau được mấy câu.

Anh cũng rõ ràng, tác dụng của thuốc kia với lời nói của những kẻ này không khác biệt mấy, quả thật là chỉ khiến anh ngủ mê mệt một thời gan, mà tất cả những sự không thoải mái của anh là do sự hỗn loạn của kỳ phát tình. Omega bị trói vất vào phòng anh cũng không dám làm gì cả, tựa vào cửa ngủ một đêm.

Nói đến đây, người anh ba này của anh coi như tốt bụng, thấy anh đến kỳ phát tình mà không có omega thích hợp bên người, bèn bỏ không ít công sức tìm một người đó độ thích hợp cao rồi nhét vào cho anh nếm thử.

Giọng nói của Nhậm Đàn Chu rất thấp, giống như là tuỳ ý tán gẫu, nói với bọn họ: "Nếu mấy người đã nghe anh ấy như vậy, thì theo anh ấy đi thôi."

Những người có mặt nghe được lời này đều ngây ra, sắc mặt liên tục thay đổi.

Ai cũng hiểu rõ, tình huống ngày hôm nay, đổi lại là một vị thiếu gia khác của Nhậm ga, tối thiểu cũng phải giao một thứ gì đó trên người ra. Bọn họ có thể nhận lệnh ân xá, toàn thân thoát ra đơn giản là vì vị thiếu gia út này từ nhỏ không lớn lên bên cạnh lão gia tử, mới dư ra mấy phần tâm Bồ Tát hiếm có.

Thời gian vị thiếu gia này tiến vào tập đoàn cũng không ngắn, phong cách làm việc lại rộng lượng mềm mỏng hơn so với những thành viên khác trong gia tộc, đối với những thủ hạ làm sai sẽ không phạt quá nặng, còn trích doanh thu làm từ thiện, xây chùa quyên góp cho trường học.

Tuổi tác tuy trẻ nhưng đã có dáng vẻ lão luyện thành thục. Anh chỉ tham gia vài công việc làm ăn bên rìa của tập đoàn, dù là hạng mục khó giải quyết đến mấy cũng có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ, đánh giá của các giám đốc cấp cao trong tập đoàn dành cho anh không hề thấp.

Con đường anh đi có đôi chút khác biệt với những người anh trai đi lên từ gió tanh mưa máu, có người không phục anh cũng là chuyện hết sức bình thường.

Mấy người Alpha hạng xoàng hai mặt nhìn nhau.


Bên trong nhà máy u tối, Nhậm Đàn Chu không vội lên xe mà tựa lưng ở cửa xe châm một điếu thuốc, hít một hơi.

Thư ký Chu bên cạnh tận dụng mọi lúc báo cáo, miệng anh ta giống như đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nói một lèo không cần dừng lại lấy hơi, nói xong, lại phát hiện ông chủ nhà mình hình như không đang nghe.

"Nhậm tổng?" Chu Án đã theo anh gần một năm, rất hiếm khi gặp anh trong trạng thái này, sau một thoáng ngẫm nghĩ bèn lên tiếng: "Sáng nay vừa có tin gửi đến, thuốc dẫn phân hoá lúc trước Quý thiếu gia nhờ tôi hỏi thăm gần đây đã tiến vào giai đoạn lâm sàng ở nước ngoài, Tế Minh Chế Dược còn chưa công khai ra bên ngoài, nghe nói là số liệu của hàng mẫu xảy ra vấn đề nhỏ, cụ thể là tình huống gì trước mắt còn chưa rõ."

Đầu ngón tay Nhậm Đàn Chu hơi động, bụi trắng lả tả rơi xuống, anh trầm ngâm một thoáng, hỏi: "Hiện tại người đứng đầu của Tế Minh Chế Dược là ai?"

Nhóm lãnh đạo của Tế Minh Chế Dược thường xuyên thay đổi, hai năm nay lại làm giảm sự tồn tại xuống thấp nhất, lúc trước Nhậm Đàn Chu nghe Chu Án nhắc đến chuyện này chỉ cho là Quý Ngưỡng Chân si tâm vọng tưởng, nên chưa từng bận tâm.

Chu Án đáp: "Là em vợ của Khang tổng, Diêu Thiện Đình, Diêu tổng."

"Nghe khá quen tai." Nhậm Đàn Chu dụi điếu thuốc.

"Vị Diêu tổng này hai năm trước đến chỗ của Tam thiếu rồi làm chuyện khinh suất, bị người của Tam thiếu đuổi ra ngoài. Sau đó không phục, lại mang người đến phá phách, qua qua lại lại như thế, cuối cùng kết thành thù oán."

Chu Án thấy anh không ngắt lời mình, tiếp tục nói: "Tính tình của tam thiếu ngài biết rồi đấy, tối đó vị tiểu Diêu tổng kia bị tống vào phòng tạm giam, không dễ dàng gì mới đưa được ra ngoài. Sau này lại bị anh rể là Khang tổng tống ra nước ngoài, một tháng trước mới quay về."


Chiếc bật lửa xoay vòng trong lòng bàn tay Nhậm Đàn Chu, anh đang suy tính gì đó, lại không lên tiếng, chỉ dặn anh ta tối nay đi đón Quý Ngưỡng Chân đừng nhắc đến chuyện này.

Buổi sáng nay Chu Án gặp Quý Ngưỡng Chân ở biệt thự đã không nhắc đến chuyện này, lợi hại trong đó không phải anh ta không hiểu.

Quý Ngưỡng Chân đi ngủ lại lúc mười giờ sáng, đến mười hai giờ mới mò dậy, sau đó xuống tầng ăn cơm. Bình thường cậu sẽ xem tivi trong khoảng thời gian từ mười giờ đến mười hai giờ này, nhưng hôm nay vì để giữ sức mà cậu đã lựa chọn ngủ, buổi trưa còn ăn thêm hai bát.

Người giúp việc trong nhà còn tưởng là cậu được đi chơi nên vui vẻ, lúc báo cáo hàng ngày với Nhậm Đàn Chu còn khen cậu ăn uống tốt.

Nhậm Đàn Chu ở đầu bên kia nghe vậy thì khẽ cười.

Quý Ngưỡng Chân đợi đến sáu giờ, thư ký Chu đã đến.

Cậu cố tình chọn lựa một chút, mặc đều là màu đen.

Quần áo vừa khít với cơ thể, chính là ưu điểm duy nhất của bộ vest này.

Đây chính là bộ vest bình thường nhất trong tủ của cậu, bởi vì quá bình thường nên Quý Ngưỡng Chân chưa mặc một lần nào.

Cậu nghĩ, đến lúc đó mọi người bên trong rạp hát đều mặc trang phục nghiêm chỉnh, bộ này của cậu không quá chói mắt, hình thức cũng bình thường như thế, nói không chừng còn có thể lẫn vào một nhóm người, cúi đầu là không có ai chú ý đến cậu.

Cậu ngồi trên xe, chiếc xe chậm rãi đi ra khỏi sân, cậu quay đầu nhìn một lúc lâu, đến tận khi chiếc xe rẽ sang đường khác, căn biệt thự biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới quay về ngồi thẳng.

Thư ký Chu ngồi ở ghế lái phụ, lặng lẽ nhìn Quý Ngưỡng Chân qua kính chiếu hậu, ngẫu nhiên có một hai lần bị Quý Ngưỡng Chân bắt được cũng không hề lúng túng, thân thiện cười cười, sau đó dời tầm mắt.


Xe tiến vào nội thành, người trên đường cũng đông hơn, đã rất lâu rồi Quý Ngưỡng Chân không nhìn thấy nhiều người như thế, ánh mắt cậu hoàn toàn bị bên ngoài hấp dẫn, cực kỳ hứng thú với một biển hiệu của cửa hàng nào đó.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, xe dừng ở bên đường, bên phải là một căn nhà không có biển hiệu, bên ngoài cũng không có đồ trang trí gì chứng tỏ nó là một nhà hàng, chỉ có cửa sổ đều được sơn lại thành màu trắng, nằm trên con đường này càng trở nên khác biệt.

Quý Ngưỡng Chân được thư ký Chu dẫn vào trong.

Rõ ràng là nhà hàng, nhưng tầng một lại không có thực khách.

Bọn họ đi lên tầng hai, thư ký Chu giúp cậu kéo ghế, cậu đưa mắt, lập tức nhìn thấy khung cảnh bên cạnh của sổ.

Nhậm Đàn Chu đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa mới xoay người, đối diện với tầm mắt sáng rực của Quý Ngưỡng Chân.

"Nếu không phiền thì đã không tìm anh rồi." Trên mặt Nhậm Đàn Chu hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhưng hình như không phải là dành cho Quý Ngưỡng Chân, anh rất nhanh lại quay lưng lại, nói với đầu kia điện thoại: "Em muốn đi tìm cậu ta dù sao cũng phải hỏi anh trước, nếu không..."

Nhân viên phục vụ đi lên giới thiệu món ăn cho cậu.

Quý Ngưỡng Chân thấy dáng vẻ cậu ta đáng yêu, giọng nói cũng êm tai, bèn liếc nhìn sau gáy, quả nhiên có dán miếng dán ức chế, chỉ là một góc miếng dán kia hơi vểnh lên, toả ra mùi ngọt nhè nhẹ. Quý Ngưỡng Chân không có thói quen quản chuyện không đâu, tuỳ tiện lật cuốn thực đơn, "Cái này, cái này, cả cái này... đều không cần, còn lại mỗi món lên một phần."

Nhân viên phục vụ ghi chép lại xong, định rời đi, lại bị Quý Ngưỡng Chân gọi lại.

"Đúng rồi, vừa nãy quên không nói, tất cả những món này đều không được bỏ gừng sống." Quý Ngưỡng Chân cao giọng nói, còn nhấn mạnh một lần nữa với đối phương, "Vụn gừng sống cũng không được, chúng tôi ăn sẽ lập tức phát hiện ra đấy."

Nhậm Đàn Chu không ăn gừng sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận