Tô Tô cứ dựa người vào cửa sắt suy nghĩ về cuộc đời một lúc lâu, đột nhiên từ xa vang lên tiếng xe. Chiếc xe việt dã lao ra từ cuối con đường nhỏ, dừng lại ở mảnh sân trước biệt thự nhà họ Tô.
Cô nâng tầm mắt, nhìn thấy Diệp Dục mặt đầy vết máu, ngồi ở ghế lái của chiếc xe đầu tiên. Diệp Dục mở cửa xe nhảy xuống, trên mặt anh có thêm mấy vệt máu mới, bộ đồ rằn ri trên người cũng bị rách vài chỗ, vết bùn và máu dính khắp người. Vừa xuống xe liền gọi thêm mấy người anh em giúp anh chuyển thịt đông trong xe.
“Ối mẹ ơi!”
Diệp Dục quay lại phát hiện Tô Tô mặc bộ váy ngủ nhung san hô rộng rãi, im lặng đứng dựa vào cửa sắt. Mái tóc dài buông xõa của cô dù có gió những không hề động đậy, nằm im lặng, kết hợp với khuôn mặt xinh xắn trắng nhợt nhạt của Tô Tô và sắc trời lờ mờ sáng. Diệp Dục trợn mắt quát:
“Em tưởng đang đóng phim ma đấy à! Dọa ông đây giật cả mình!”
“Sao lại đi?”
Tô Tô đứng thẳng người lên, chống eo, tay còn lại xoa cái bụng hơi nhô lên. Cô tiến lên phía trước, nhìn những vệt máu trên mặt Diệp Dục, rồi lại nhìn nhóm Hộ Pháp cũng không sạch sẽ hơn Diệp Dục là mấy, ai nấy đều nhếch nhác như vừa chui ra từ tiền tuyến, mưa bom bão đạn ác liệt.
Diệp Dục lao lên cười hi ha với Tô Tô, ra dáng lưu manh, nhìn cái bụng của cô chợt biến thành sự dịu dàng, thản nhiên nói, “Đi lấy ít thịt cho con gái của anh, hihi. Mặc dù toàn thịt đông lạnh, không phải thịt tươi, nhưng chắc ăn không sao đâu. Anh để cả dưới hầm cho em, em cho thêm mấy khối băng cấp đông, rồi để lại em với con gái anh ăn dần.”
Cô nói cô phải ăn thịt, không ăn thịt Tiểu Ái sẽ bị thiếu chất, thực ra chỉ là buột mồm nói. Được ăn thịt đương nhiên tốt, không ăn cũng không sao cả. Kiếp trước cô toàn ăn “thực phẩm rác” và đồ ăn vặt mà vẫn sinh được Tiểu Ái, kiếp này không cần thiết phải chú ý dinh dưỡng đến mức đó.
Chỉ lừa Diệp Dục thế mà anh tưởng thật, anh lo cô ăn thịt động vật biến dị sẽ có vấn đề, nên vừa trở về từ nông thôn, và vội hai bát cơm liền gọi đội đến kho đông lạnh tìm thịt. Tương thành bên ngoài khu an toàn không phải ngoại thành, làm gì có chuyện bình yên. Một buổi chiều thêm một buổi tối nữa, đi một lần thế này, người đàn ông này… ôi chao!
Tô Tô rũ mắt nhìn xuống, không nói gì. Cô chợt xoay người đi vào biệt thự của mình, lên tầng, vào phòng ngủ, đóng cửa. Cô nằm lên giường, co chân, sờ Tiểu Ái trong bụng, nói nhỏ:
“Con yêu, hình như cha con rất thương con, chắc con cũng thích cha lắm đúng không? Sau này chúng ta có cần ở cùng với cha như một gia đình không, chúng ta cứ thế bên nhau được không?”
Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cô luôn cho rằng Diệp Dục ở lại ngày nào biết ngày đó, hoặc có thể một ngày nào đó khi sinh Tiểu Ái rồi, Diệp Dục sẽ đi tìm người tốt hơn, có con đường xán lạn hơn cho bản thân. Lúc đó mỗi người một hướng khác nhau, cô vẫn dẫn theo Tiểu Ái, đưa cha mẹ sống lặng lẽ ở thời mạt thế này.
Suy nghĩ sống cùng Diệp Dục chỉ vừa xuất hiện. Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Diệp Dục chỉ vì muốn con gái đủ chất, Tô Tô nghĩ có lẽ trong cuộc sống của cô và Tiểu Ái, có thêm một người đàn ông như thế cũng hay ho. Việc cô không làm, hoặc không tiện đi làm thì anh có thể xử lý, như thế không tốt sao?
Trong lúc cô sinh con, đau tới dứt ruột dứt gan, anh sẽ lo lắng sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng sinh. Thật ra cảm giác được người khác quan tâm cũng rất thích.
Đang nghĩ ngợi, Diệp Dục đã mở cửa phòng ngủ của cô, đi từ ngoài vào, trên tay còn cầm một bộ quần áo sạch. Anh nói với người nằm trên giường, quay lưng về phía anh:
“Tô à, anh tắm nhờ chỗ của em nhé, chỗ của anh bị lũ Hộ Pháp chiếm rồi.”
“Dùng đi!”
Tô Tô không nhìn anh, chỉ về hướng phòng tắm, kéo chăn nhắm mắt giả vờ ngủ. Bên tai còn nghe thấy tiếng Diệp Dục nhẹ nhàng vào phòng tắm, tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xuống, trong đầu chợt nhảy ra một bức tranh.
Diệp Dục lõa thể, nước nóng từ vòi sen chảy xuống thấm ướt tấm lưng cường tráng của anh. Hai cánh tay anh, bắp tay rắn chắc nhấc đôi chân của cô lên, đè cô dựa vào tường nhà tắm, lúng túng dùng sức làm chuyện đó với cô.
Tô Tô mở choàng mắt, chống người ngồi dậy. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, cô nhớ ra rồi, hình như đêm hôm đó đúng là có tư thế này thật. Cô và Diệp Dục làm chuyện đó mấy lần trên giường, còn cả mấy lần trong nhà tắm nữa… Tô Tô đỏ mặt, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô vội vàng nằm xuống, kéo chăn chùm kín đầu.
Một lúc sau, Diệp Dục từ phòng tắm đi ra, để trần nửa thân trên, bên dưới mặc một chiếc quần thu cotton màu xám nhạt, còn đang cầm một chiếc khăn khô trong tay, ngoáy nước trong tai ra. Anh nhìn thấy Tô Tô trùm chăn kín đầu nằm ngủ trên giường bèn cau mày nói:
“Tô này, trùm đầu đi ngủ thế có khó chịu không? Cẩn thận thiếu oxy.”
Tô Tô không thèm để ý đến anh, trùm đầu xoay người, nằm nghiêng trên giường. Diệp Dục thấy thế, thở dài, con bé này coi lời anh nói như gió thoảng bên tai. Diệp Dục đi đến bên cạnh giường, đánh vào mông Tô Tô một cái, cao giọng, nhấn mạnh nói:
“Đừng trùm chăn kín đầu đi ngủ! Thiếu oxy!!!”
“Anh quản lý cả em cơ á?”
Tô Tô bị phát một cái vào mông, mặt đỏ bừng, kéo cái chăn đang chùm kín xuống, nhấc chân đá vào eo Diệp Dục. Diệp Dục sợ động tác của cô mạnh quá làm tổn thương đến Diệp Tiểu Ái, liền đứng im không chạy, mạnh mẽ đón nhận cú đá của Tô Tô.
Anh “hự” một tiếng, rồi cúi người ngã xuống bên cạnh chân Tô Tô, nằm dạng chân tay hình chữ đại trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, không nói năng động đậy gì nữa.
Tô Tô đạp xong, vốn tưởng Diệp Dục sẽ đùa nhau với cô, cuối cùng anh lại nằm im thin thít trên giường. Cô thấy kì lạ, chống tay ngồi dậy, thấy Diệp Dục mắt mở thao láo nhìn trần nhà, có một vài vệt máu trên mặt lúc tắm không để ý giờ hơi bị rách ra.
Cô thở dài, nhẹ nhàng trèo xuống giường, ra khỏi phòng ngủ. Cô tới chỗ mẹ Tô tìm chút cồn i-ốt, bông y tế và băng cá nhân. Cô ngồi xuống giường, dùng bông y tế thấm cồn i-ốt, lau những vết máu trên mặt Diệp Dục thật nhẹ.
Diệp Dục chuyển hướng nhìn, tinh thần có vẻ mệt mỏi, giơ tay sờ bụng Tô Tô. Tô Tô quỳ bên cạnh anh nên rất dễ sờ vào bụng, Diệp Dục quay người, xáp lại bên cạnh cô, dán mặt anh vào bụng cô, gối đầu lên đùi mẹ con gái mình.