Sinh Con Thời Mạt Thế

Mặt của Diệp Dục dần trở nên xanh mét, không chỉ riêng anh mà toàn bộ người nghe Sở Hiên nói đều tái mặt. Ý lời Sở Hiên nói rõ ràng chính là lấy Tô Tô và đứa bé uy hiếp. Chiến tranh vô tình, đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ hai bên đánh nhau, sơ ý một chút có thể làm Diệp Dục hối hận không kịp.

Bây giờ Diệp Dục sợ nhất là Tô Tô với Diệp Tiểu Ái xảy ra chuyện không may. Lấy Tô Tô và Diệp Tiểu Ái uy hiếp anh quả thực có hiệu quả. Trong thoáng chốc anh hơi sợ, dáng vẻ phách lối biến mất. Phía sau, Tô Tô ra sức chọc vào thắt lưng anh. Diệp Dục lập tức hồi phục tinh thần lại, ném vào trong miệng quả cau mới, vô lại nhìn Sở Hiên, thua người không thua trận, nhếch miệng kêu gào:

“Nếu lúc đó ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, người phụ nữ của ông và đứa bé bị thương nửa cọng tóc, ngươi, ngươi, còn người nữa và tất cả các ngươi, từng người từng người một đừng nghĩ sống tiếp. Ông đây không giết chết cả nhà các ngươi thì là thằng oắt con sao!!!”

Anh giơ một ngón tay, chỉ từng người một, Sở Hiên, Vương Tử Kiều, Lý Oánh... Toàn bộ đều không thể sống, chân trời góc biển, Diệp Dục anh đều phải đuổi theo giết, không chết không ngừng, chết hết mới nghỉ!

“Phải, nói hay lắm!”

Hộ Pháp vỗ tay, tất cả mọi người vỗ tay ào ào giống như Diệp Dục diễn thuyết cái gì đặc sắc, làm cho mặt Sở Hiên nhất thời trở nên khó coi. Hắn cũng biết rõ người cầm đầu trong quân đội toàn thứ thích sinh sự. Đội ngũ này của Diệp Dục chính là một trại tập trung đau đầu, người ngoài hai ba ngày tức ói máu cũng không phải chuyện gì mới mẻ.


Sở Hiên rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, thuận tiện ngăn cản Vương Tử Kiều vẻ mặt đen sì đang muốn tiến lên gây hấn. Chỉ thấy Sở Hiên cười ha hả nói:

“Tất nhiên, tất nhiên rồi. Tình huống đấy tất cả mọi người đều không muốn thấy. Được rồi, được rồi, không nói cái này nữa. Chúng tôi tới truyền đạt những điều cần biết khi xây dựng căn cứ cho các anh.”

Sở Hiên nói xong liền đưa văn kiện trong tay ra, không ai nhận lấy văn kiện của hắn. Hắn cười, cũng không cảm thấy mình bị người khác làm mất mặt, chỉ tự an ủi mình:

“À, nếu các anh đều bận, vậy tôi liền đọc cho các anh nghe. Chuyện râu ria không nói, mấy cái đại nhân đại nghĩa gì cũng không đọc, biết các anh không thích nghe, bỏ hết mấy thứ hoa lá cành. Tôi đọc giản lược cho các anh.”

Hắn lật phần văn kiện vẫn luôn cầm trong tay, hắng giọng: “Điều thứ nhất, người sống sót bình thường tiến vào khu an toàn cần giao nộp một phần ba đồ. Dị năng giả tiến vào khu an toàn cần nộp một nửa đồ. Điều thứ hai, tất cả các tổ chức cơ quan mở ra trong khu an toàn đều thuộc quyền điều hành của quân đội, ví dụ như bệnh viện, trại trẻ mồ côi... Điều thứ ba, toàn bộ dị năng giả trong khu an toàn một tuần cần hoàn thành một đến hai nhiệm vụ do khu an toàn phát ra... Hết rồi.”

“Xuỳ.”

Trong lúc tất cả mọi người trầm mặc một cách kỳ lạ, Tô Tô trốn sau lưng Diệp Dục không nhịn được cười. Cô cảm thấy cái tên Sở Hiên này ngược lại cũng là một người tài. Nếu không phải lập trường hai bên đối lập, Sở Hiên còn lấy cô và Tô Tiểu Ái uy hiếp Diệp Dục, Tô Tô quả thật muốn cùng Sở Hiên quen biết một chút.

Chiếu theo phần quy định trong tay Sở Hiên, bây giờ tất cả mọi thứ trong khu an toàn đều của Lã Ấn, bao gồm bệnh viện sau lưng Tô Tô và tất cả dị năng giả. Hơn nữa dị năng giả nhận nhiệm vụ ra ngoài liều sống liều chết, cầm đồ về còn phải nộp lên trên một nửa.

Đời trước cũng không nghe nói Lã Ấn đưa ra loại quy định này. Không chỉ Lã Ấn không đưa ra, toàn bộ căn cứ thành lập sau này cũng không đưa ra loại quy củ hà khắc như thế này. Quy định này quá hà khắc, quả thực vô cùng quá quắt! Một nửa đồ là cái khái niệm gì? Đây chính ép dị năng giả trong khu an toàn làm không công cho Lã Ấn trá hình.

Dị năng giả trời sinh không thể nào chịu sự quản lý của căn cứ, cũng không muốn bị căn cứ ràng buộc, cái quy củ quy định gì, trên thực tế là căn cứ viết cho những người muốn sống cho qua ngày ở căn cứ nhìn. Thế nhưng dị năng giả không muốn sống cho qua ngày và có thể rời căn cứ đi tới đi lui bên ngoài.


Việc giao nộp đồ hay không, nếu như dị năng giả ở ngoài chuẩn bị thêm mấy chỗ ở, đồ tìm về cứ để ở chỗ ở bên ngoài, chỉ vác theo một bọc đồ đơn giản vào căn cứ thì còn có thể làm gì được chứ?

Chỉ là hiện tại con người quen có suy nghĩ cho rằng nhất định phải giữ đồ theo người mới có thể sống tốt được. Lã Ấn cũng cảm thấy là Tô Tô và nhóm Diệp Dục chắc chắn sẽ không tách ra rời khỏi căn cứ, cho nên đặt ra quy củ như thế này để dồn ép bọn họ mà thôi.

Sắc mặt của mọi người đều không tốt, không ai nói lời nào, lặng ngắt như tờ. Đám người Lý Oánh có phần dương dương tự đắc. Tính cả Diệp Dục, anh Bì và mấy người dị năng giả nhàn tản nghe danh chạy tới xin chữa trị trong tòa khám chữa bệnh, tất cả đều giận dữ nhìn Sở Hiên, cảm thấy căn cứ này quả thật khinh người quá đáng. Sở Hiên vẫn cười cười, nói với Trạc Thế Giai đang đi ra:

“Ơ kìa, bác sĩ Trạc, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu!”

Vốn Trạc Thế Giai một lòng một dạ định đi sang tòa chăm sóc trẻ sơ sinh, hoàn toàn không chú ý đến bãi đất bên này đang giương cung bạt kiếm thì đột nhiên bị gọi tên. Cô đứng ở trong sân, ù ù cạc cạc nhìn người vừa gọi tên mình, vừa muốn mở miệng hỏi người kia là ai lại nghe thấy Sở Hiên nói rằng:

“Chỉ huy của chúng tôi gần đây hy vọng có thể xây dựng bệnh viện. Tất nhiên sẽ lớn hơn rất nhiều so với nơi khám bệnh của các cô nên phương diện nhân viên khá là thiếu. Không biết bác sĩ Trạc có hứng thú tới tiếp quản bệnh viện của chúng tôi hay không?”


“Mẹ nó mày đến để cướp người?”

Vừa nghe Sở Hiên muốn lôi kéo Trạc Thế Giai đi mất, Tô Tô còn chưa mở miệng nói, Hộ Pháp đã nhảy lên giậm chân giận dữ, xắn tay áo, chỉ vào Sở Hiên, muốn đi đến đánh nhau. Sở Hiên cũng lập tức nhảy lên phía sau xe Jeep quân dụng khoát tay, cười ha ha nói:

“Nói xong rồi. Chung sống hòa bình, đừng đánh, đừng đánh.”

Sau đó lại vươn đầu từ trong cửa sổ xe ra, nhanh chóng lái xe chạy xa, so với thỏ còn chạy nhanh hơn, nhìn Trạc Thế Giai trong sân chào một tiếng, cực kỳ nhiệt tình hô lớn, “Bác sĩ Trạc, chúng tôi chờ cô! Nhất định phải đến nhé.”

Hắn làm như Trạc Thế Giai là một đại nhân vật rất giỏi, bệnh viện dã chiến vô cùng cần, thấy vậy Tô Tô không nhịn được cười lạnh, bệnh viện dã chiến?! Trạc Thế Giai là người ngay thẳng như thế này, nếu mà đi tiếp quản nơi đó sẽ bị nội tình đen tối và hành động mờ ám bên trong tức chết mất!

Nhưng mà Tô Tô lại cau mày, ngộ nhỡ Trạc Thế Giai bị Sở Hiên tác động thực sự định đi qua “tiếp quản”, lúc cô muốn sinh, không có Trạc Thế Giai còn có Quân Tửu, nếu không thì mấy y tá như Lương Tiểu Kỳ cũng được. Nhưng nếu Sở Hiên có thể lôi kéo Trạc Thế Giai thì cũng có thể lôi kéo Quân Tửu và mấy y tá đi. Bên cạnh Tô Tô nếu như không có lấy một bác sĩ hay y tá, cô sinh con như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận