Sau khi ngơ ngác tiếp nhận năm dị năng giả có tiếng trước tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh, Tô Tô không kìm được mà kéo Diệp Dục lên xe RV, lái tới chỗ anh Bì và Trạc Thế Giai, trao đổi dự định của mình.
Ý của cô là sau này, chắc chắn Lã Ấn sẽ dăm bữa lại cho người qua đây kiếm chuyện, bọn họ muốn ra vào căn cứ sẽ phải nộp hơn nửa đồ, vì thế cô muốn tìm một hang ổ bên ngoài, chuyển đồ sang đó.
Còn ý đồ của Lã Ấn với Tiểu Ái, những thứ nguy hiểm khiến người ta cảm thấy bầu không khí ngột ngạt hay kế hoạch ám sát Lã Ấn của Diệp Dục, cô hoàn toàn không nói lời nào. Cô cảm thấy những thứ này quá rắc rối phức tạp, nói với anh Bì thì anh có thể hiểu, nhưng Trạc Thế Giai chưa chắc đã tiếp thu được.
Quả nhiên anh Bì không có ý kiến gì, Trạc Thế Giai suy nghĩ một chút rồi cũng lắc đầu không ý kiến. Cô liếc nhìn cái bụng phồng lên như quả bóng cao su của Tô Tô, hỏi:
“Chuyện thu xếp nơi ở mới này để Diệp Dục và anh Bì làm hay cháu cũng đi theo?”
“Đương nhiên cháu cũng đi rồi. Nếu không ra ngoài một chút, cháu sẽ bị chết ngạt mất.”
Cô rất sợ Trạc Thế Giai lại giống mẹ mình, chỉ tỏ ý kiến phản đối nên nhấn mạnh chuyện mình buồn chán. Trạc Thế Giai là một bác sĩ, hiểu rằng phụ nữ có thai cần có tâm trạng vui vẻ thoải mái nên cũng không can ngăn, chỉ nhắc nhở Tô Tô:
“Cháu ra ngoài một chút cũng được nhưng không chạy, không nhảy, không nâng đồ lên cao. Cô không muốn nhắc nhiều, lúc nào cũng phải ở trong tầm mắt của cô. Còn nữa, cháu tự suy nghĩ cách nói chuyện với cha mẹ mình.”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Tô Tô thở phào nhẹ nhõm. Nếu ngay cả người hiểu phụ nữ có thai như Trạc Thế Giai cũng không cho cô đi thì cuộc sống này của cô không còn gì để lưu luyến nữa rồi. Sức khỏe của mình thế nào cô là người rõ nhất. Nếu đánh nhau và sử dụng dị năng với người khác thì hơi nguy hiểm, nhưng đối phó với đám zombie bên ngoài thì dễ như trở bàn tay.
Nói về kế hoạch ra ngoài của ngày hôm nay, Tô Tô kể lại một chút cho anh Bì về chuyến đi lần trước. Họ đi kiểm tra thấy nơi đó không tệ nên lần này dự định dẫn một nhóm người qua đó trước. Những món đồ trong biệt thự như tranh chữ của người nổi tiếng, vàng bạc châu báu, điêu khắc nghệ thuật… thì bán lại ở điểm giao dịch, được bao nhiêu tinh hạch thì được, không đáng giá là bao.
Nhiều ngày qua, mẹ Tô và Tẩm Nguyệt đã sử dụng màng bọc nylon thành thạo. Họ bọc rau củ ăn không hết lại, cử mấy đồng đội của Diệp Dục đem ra điểm giao dịch để bán, thu được không ít tinh hạch. Mẹ Tô giao cả những tinh hạch này cho Tô Tô để cô tu luyện tinh phách.
Khi chưa xác định được mức độ an toàn của sơn trang Bát Phương, Tô Tô không muốn đưa cha mẹ mình, bác sĩ y tá hay mẹ con Tẩm Nguyệt – những người không có năng lực công kích đến. Vì thế, trước hết, họ phải đưa một đội vũ trang đến thôn Bát Phương, sau đó mới giải quyết bên kia.
Vì vậy, đương nhiên họ phải chuyển đồ đạc và thức ăn đến đó cho đội vũ trang này, để bọn họ có đầy đủ điều kiện sinh tồn. Thật ra rau củ thì không cần vì các nhà ở thôn này đều có đất trồng rau phía sau, vẫn còn không ít loại rau củ đang chờ thu hoạch, họ chỉ phải chuyển chút gạo và thịt đông sang. Những rau củ không ăn hết thì để người già hoặc trẻ con thu hoạch, mang đến khu an toàn bán. Đây cũng là một khoản thu nhập không hề ít.
Thật ra Tô Tô đoán rằng nhà ở thôn Bát Phương không hề thiếu kê, gạo. Đến lúc hết, cha mẹ cô cũng đã sẵn sàng, khi đó cha cô chỉ cần tạo thêm đất là được. Họ không cần mang nhiều gạo, chỉ cần đủ ăn độ chục ngày.
Mặt khác, nhân lúc Lã Ấn đang bận thiết lập khu an toàn, còn một hai năm tuổi thọ, Tô Tô nghĩ nên đổi nhiều tinh hạch một chút, bằng không khi căn cứ sụp đổ, chẳng biết tinh hạch sẽ rơi vào tay ai. Thay vì để rơi vào tay người khác, thà cô cứ lấy còn hơn.
Vì thế, gạo, rau củ không ăn hết trong khu biệt thự Quả Táo được đem ra bán hết. Thôn Bát Phương nhiều vườn rau, đa dạng chủng loại như vậy, mẹ Tô đến đó càng không lo thiếu rau củ để ăn.
Còn việc vận chuyển gạo và thịt đông ra ngoài không thể tiến hành rầm rộ, nếu không ai cũng biết chuyện Tô Tô chuyển địa điểm. May mà hiện nay khu an toàn chưa buộc mọi người phải nộp đồ, việc quản lý chưa nghiêm khắc như căn cứ trong tương lai, thậm chí còn không phải đăng ký cá nhân.
Sau khi xác định rõ phương án hành động, Diệp Dục, Trạc Thế Giai và anh Bì ai làm việc người nấy. Đội Diệp Dục vốn có mười tám người, bốn người đi quan sát chim ưng, còn mười bốn người, nhóm ở thôn Bát Phương gồm Lập Hạ, Thầy Bói và sáu lính đặc chủng khác chịu trách nhiệm tìm những căn nhà nhỏ ở thôn quê làm nơi nghỉ chân. Quân Tửu và Ngô Đao đi theo, phụ trách chăm bệnh cho mọi người. Anh Bì cử ra năm người nấu cơm, phụ trách hậu cần và thu thập đồ, tiện thể thu hoạch rau củ. Tám lính đặc chủng ở lại khu biệt thự cùng năm dị năng giả đang dưỡng thương. Mười bốn tên du côn ở lại bảo vệ phụ nữ, người già và trẻ con.
Thế nhưng, đến lúc ra ngoài, những người như Diệp Dục, Tô Tô, Trạc Thế Giai, anh Bì, Hộ Pháp và Thư Sinh cùng mười tên du côn khác vẫn định đi theo, khác cái là bọn họ không ở lại thôn Bát Phương, nếu không khi đi có đông người, khi về lại chỉ có bốn người quay lại thì mọi người sẽ nghi ngờ.
Sơn trang Bát Phương do Diệp Dục chọn có các căn hộ nghỉ dưỡng được các nhà giàu tiềm ẩn nơi thôn quê này thiết kế rất chuẩn. Trước mạt thế, chính phủ ra sức phát triển nông thôn mới, đèn đường năng lượng mặt trời cứ cách một đoạn lại có một cái, còn có cối xay gió ở trên luôn hoạt động để phòng ngừa tình huống ánh mặt trời không đủ, con người có thể tận dụng sức gió.
Trên các nóc nhà có lắp pin mặt trời, không phải lo lắng vấn đề điện năng. Dù sao ở nơi thôn quê cũng chỉ cần lo nhất về các thực vật và động vật biến dị.
Lúc trước, khi Tô Tô nhìn qua, gia cầm đã biến dị nhưng thực vật chưa bắt đầu quá trình này. Vì thế, cô nghĩ nhiệm vụ của nhóm Lập Hạ cũng không quá khó khăn, chỉ cần tập trung giải quyết đám zombie và lũ thú nhỏ trên mặt đất đang biến dị là được.