Sinh Con Thời Mạt Thế

“Vậy cậu hỏi cô ta đi, cứ hỏi thẳng cô ta, rốt cuộc có thích cậu không?!”

Thư Sinh ở bên cạnh, không ngồi nhìn được nữa, anh bị Hộ Pháp đi vòng quanh chóng cả mặt. Thư Sinh chỉ vào sắc trời bên ngoài trăng đã lên cao, nói:

“Cậu nhìn bên ngoài, đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả, chính là thời điểm tốt để tỏ tình. Bây giờ cậu liền ra ngoài hỏi Trạc Thế Giai. Nếu cô ta thích cậu thì đừng do dự nữa, mặc kệ cô ta có chồng hay chưa, cướp được thì người là của mình. Nếu cô ta không thích cậu, ok, đời còn dài gái còn nhiều, các anh em sẽ tìm người tốt hơn cho cậu. Tôi thấy bác sĩ Quân cũng được lắm!”

Nói đến Quân Tửu, Lập Hạ đang ngồi đối diện Thư Sinh nhướn mày, đang định mở miệng nói Từ Thiếu Phong có lẽ có ý với Quân Tửu, nhưng không biết nghĩ đến cái gì lại không nói ra. Thầy Bói thì cực kỳ đồng ý với ý kiến của Thư Sinh, gật đầu, bầu một phiếu cho Quân Tửu.

“Tôi cảm thấy bác sĩ Quân cũng được lắm. Trẻ tuổi xinh đẹp còn hoạt bát, cái gì cũng hoàn hảo.”

“Ông đây muốn Trạc Thế Giai!!!” Hộ Pháp mặt đỏ gay, đứng dậy loạng choạng, hét to vào mặt mấy người ở đó, “Bác sĩ Quân cái gì? Ông đây chỉ muốn bác sĩ Trạc thôi!!”

“Vậy cậu đi đi! Bây giờ đi hỏi bác sĩ Trạc có thích cậu không? Trả lời một chữ hay hai chữ?!”

Diệp Dục mất hết kiên nhẫn, dứt khoát hô to, đạp một phát vào mông Hộ Pháp. Hộ Pháp lập tức nhào về phía trước, bay qua bàn uống nước, ngã sấp mặt trên sàn nhà. Mấy người Diệp Dục lập tức không có lương tâm cười lên ha hả. Hộ Pháp bị đám anh em khích bác, oán hận nện mạnh xuống sàn nhà, đứng dậy đi tìm Trạc Thế Giai.


Trạc Thế Giai đang cùng với Quân Tửu và Ngô Đao lau chùi phòng khám bệnh. Phòng khám này đặt tại một tòa nhà, tầng một trước kia được thiết kế thành shophouse, giờ mặt kính có dán dòng chữ màu đỏ, “Trung tâm khám và chữa bệnh An Khang Thái, có thể quẹt thẻ bảo hiểm y tế.”

Tầng một của phòng khám là nơi bán thuốc, một bên tường là quầy thuốc đông y, một bên khác là quầy thuốc tân dược, còn một bên tường… lại bày đầy thuốc thú y trên giá!!!

Tầng hai kê mấy chiếc ghế da màu xanh mới toanh, có lẽ có thể chống nước, tiếp theo là một loạt các căn phòng. Diện tích của các căn phòng này rất lớn, có vài thiết bị có thể phun sương, và hai ba giường bệnh. Tầng ba chính là phòng làm việc của bác sĩ và một vài thiết bị xét nghiệm máu thông thường.

Trên cửa phòng làm việc của bác sĩ dán một biển “Khoa Sản”, bên trong còn đặt một cái bàn mổ, trên bàn mổ có một máy siêu âm màu loại hiện đại nhất mới toanh. Từ khoa sản đi thẳng về phía trước lần lượt là khoa nội, khoa ngoại, khoa vật lý trị liệu.

Phòng khám bệnh này nằm ở cổng thôn, bị một căn hộ nghỉ dưỡng che khuất, có lẽ người chủ của phòng khám này cũng không muốn mở cửa kinh doanh, chỉ định chữa trị mấy chứng bệnh đau đầu nhức óc thông thường ở thôn Bát Phương; cũng không muốn tìm vị trí địa lý tốt, cộng thêm mới khai trương không có nhiều người, nhiều đồ đạc còn mới nguyên.

Ba người Trạc Thế Giai đang lau vết máu trên quầy lễ tân ở tầng một, nhân tiện kiểm kê một lượt các loại thuốc ở tầng một.

Hộ Pháp chân nam đá chân chiêu chạy đến bên ngoài phòng khám bệnh, đứng ở dưới ngọn đèn đường le lói, nhìn bóng dáng Trạc Thế Giai đang bận rộn bên trong phòng khám bệnh đèn sáng choang, anh gân cổ cất cao giọng hét to:

“Trạc Thế Giai, em ra ngoài một lát, tôi tìm em có chút chuyện gấp!”

Lời nói có chút gấp gáp giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Trạc Thế Giai vội vàng đặt giẻ lau trong tay xuống, lập tức đi tìm hộp thuốc của mình. Quân Tửu và Ngô Đao cũng chạy ra. Hộ Pháp vội vàng xua tay đuổi hai cái bóng đèn, thô lỗ nói:

“Hai người quay vào trong, vào trong đi. Tôi tìm Trạc Thế Giai, đừng cản trở ông đây tỏ tình.”

“Tỏ tình?!!!” Quân Tửu điều chỉnh biểu cảm trên mặt mình, lập tức quay người lại chặn Ngô Đao đang chạy đến. Cô cười gật đầu, “Ồ, được rồi. Ha ha ha.”

Hai người vội vàng xoay người quay vào trong. Đúng lúc ấy, Trạc Thế Giai đang cầm hộp thuốc của mình chạy ra cũng nghe thấy lời của Hộ Pháp. Cô đứng ngây người tại chỗ. Quân Tửu cầm hộp thuốc trong tay cô đem vào, nháy mắt ra hiệu nói:


“Bác sĩ Trạc, có người muốn tỏ tình với cô. Chúng tôi không làm phiền hai người nữa.”

Nói xong, Quân Tửu và Ngô Đao cười hi hi ha ha quay lại phòng khám. Trạc Thế Giai vẫn đứng trước cửa, cau mày nhìn Hộ Pháp ở bên ngoài, nghiêng đầu giống như đang suy tư điều gì đó.

Ánh đèn đường phủ lên người Hộ Pháp, anh quay người rời đi. Đi được hai bước, anh lại quay đầu, vẫy tay với Trạc Thế Giai, “Em đến đây, tôi có lời muốn hỏi em!”

Trạc Thế Giai chần chừ tiến lên trước hai bước, động tác khá chậm. Hộ Pháp nhìn mà sốt ruột, xoay người bước nhanh hai bước về phía Trạc Thế Giai, nắm lấy tay cô, đi về phía căn hộ nghỉ dưỡng tối om bên cạnh.

Căn nhà này, buổi sáng đã được bọn anh dọn dẹp, bên trong không có zombie. Hộ Pháp dẫn Trạc Thế Giai đẩy cửa rảo bước vào trong, đẩy cô xuống ghế sô pha ở tầng một, còn mình thì ngồi đối diện cô, trong bóng tối nói:

“Bác sĩ Trạc, ông đây hỏi em một câu, em thích tôi không? Bằng lòng làm vợ tôi, sinh con cho tôi không?”

Ánh đèn bên ngoài cửa sổ, hòa với ánh trăng, nhẹ nhàng đổ xuống phòng khách. Trạc Thế Giai ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, không nói lời nào, nhìn Hộ Pháp đang ngồi đối diện bàn uống nước. Cô im lặng rất lâu, Hộ Pháp không đợi được lâu như vậy, đang chuẩn bị mở miệng hỏi hại một lần nữa, nhưng lại nghe thấy Trạc Thế Giai yếu ớt nói:

“Anh có biết chồng tôi chết thế nào không?”

“Hả? Chồng em chết rồi?”


Nghe xong, anh không hề nhận ra nỗi oán hận trong giọng nói của Trạc Thế Giai. Hộ Pháp vui như mở cờ trong bụng, lần mò phía trước, muốn thực hiện giống với lời Diệp Dục nói, gạo nấu thành cơm với Trạc Thế Giai. Trạc Thế Giai ngăn cản lại, đẩy Hộ Pháp một cái, nói tiếp:

“Bị tôi đẩy từ trên cầu thang xuống, chết rồi! Lúc trước mạt thế.”

“…Vì sao chứ? Tình cảm không tốt à?!” Hộ Pháp bắt đầu cảm thấy lời nói của Trạc Thế Giai có gì đó không ổn. Anh ngồi về phía sau, vỗ trán, đột nhiên hiểu ra, “Chẳng trách lần đầu tôi gặp em, em nói mình đi ra từ đồn cảnh sát, còn ở cùng chỗ với anh Bì. Trước mạt thế, em vì giết chồng mình mới bị bắt lại sao?”

“Vậy anh có biết vì sao tôi giết anh ta không?”

“Chồng em ngoại tình?”

“Không phải.”

Trạc Thế Giai mỉm cười, lắc đầu, ý cười trên mặt có chút cay đắng. Cô giơ hai tay, vuốt mặt mình. Dưới ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ, sắc mặt cô trắng bệch, thấy Hộ Pháp đang nhìn mình không chớp mắt, giống như đang chăm chú nghe, Trạc Thế Giai lại lắc đầu, hai tay ôm vai, ngồi trên ghế, cụp mắt cẩn thận suy nghĩ, xem nên sắp xếp từ ngữ thế nào để nói vấn đề của cô và chồng cho Hộ Pháp nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận