Vì thế Tô Tô cũng để mặc cha Tô tự giày vò bản thân, cô được Diệp Dục dìu đi, vừa lúc đi qua giàn nho. Trạc Thế Giai ở bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn thấy cái bụng của Tô Tô bèn dặn dò:
“Lát nữa cháu đến chỗ bác sĩ Hồng lấy máu, kiểm tra máu định kì và nguyên tố vi lượng, còn cả Diệp Dục nữa. Cậu là cha của đứa trẻ, cũng phải cùng đi lấy máu. Hai người cùng làm xét nghiệm sàng lọc trước sinh, lấy máu xong đi tìm Lý Minh siêu âm 2D.”
Lý Minh là một trong số năm y tá ở bên trong, gần đây đang theo Trạc Thế Giai học thêm kiến thức về sản khoa, trước mạt thế cũng làm việc vài năm trong phòng siêu âm 2D, đối với các thao tác sử dụng máy siêu âm không có vấn đề gì.
“À, vâng vâng!”
Diệp Dục cung kính cúi rạp người với Trạc Thế Giai, hoàn toàn mất hết vẻ kiêu ngạo thường thấy. Bây giờ sức khỏe của con gái anh đều phụ thuộc cả vào những bác sĩ này, đương nhiên thái độ với Trạc Thế Giai phải tốt một chút.
Tô Tô cũng gật đầu, quay người nhìn Trạc Thế Giai, cô nhìn biểu cảm trên mặt Trạc Thế Giai không hề phát hiện ra chút cảm xúc phiền muộn nào, liền thở phào. Cô sợ ai cũng như cha Tô, biểu cảm trước khi chia tay cứ lưu luyến không rời.
Người khác không muốn đi thì cũng không sao, cứ để họ ở lại khu an toàn tự tìm việc nuôi bản thân là được. Nhưng nếu Trạc Thế Giai không muốn đi khỏi khu an toàn, không muốn sống lang thang với Tô Tô thì nên làm sao?
Nghĩ lại thì Tô Tô chưa bao giờ hỏi Trạc Thế Giai có muốn đi khỏi khu an toàn cùng cô không, sống những ngày tháng ăn bữa nay lo bữa mai? Tới ngày đi, chắc cần phải tập trung mọi người lại, ai muốn đi thì theo cô lên xe, những người không muốn đi thì cũng không sao cả.
Kéo người đi là bản lĩnh của Tô Tô cô, nếu Lã Ấn chết không thực hiện được những âm mưu tính toán của hắn mà có người vẫn không muốn đi thì Tô Tô cũng không cưỡng ép. Dưa hái xanh không ngọt, người ta muốn ở lại khu an toàn mưu cầu chức vụ, Tô Tô cần gì phải cưỡng ép người không muốn đi?
Nhưng chỉ duy nhất Trạc Thế Giai, nếu cô ấy không muốn đi cùng cô, Tô Tô sẽ cảm thấy vô cùng rối bời. Dù sao kỹ thuật chuyên ngành của Trạc Thế Giai tốt, đời trước là Trạc Thế Giai đón Tiểu Ái chào đời, kiếp này Tô Tô không muốn đổi người khác.
Cô được Diệp Dục dìu từng bước một đến tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh, lúc này cô mới cảm thấy mình có một vài biểu hiện của chứng lo âu tiền sản. Cô thấy mình cần phải ra ngoài hoạt động, hít thở bầu không khí trong lành, cứ ở nhà được nuôi thế này suy cho cùng cũng không phải nước cờ thông minh.
“Thở dài cái gì? Bác sĩ Trạc với mẹ em đều nói phải vui vẻ, phải hay cười, nếu không sau này Tiểu Ái ra đời sẽ không được hoạt bát đâu.”
Trên đường dìu Tô Tô đi làm xét nghiệm, Diệp Dục rõ ràng cũng cau chặt lông mày, nhưng sau khi nghe thấy Tô Tô thở dài lại bắt đầu dạy dỗ Tô Tô. Tô Tô lườm anh một cái, rầu rĩ nói;
“Em đang nghĩ, Lã Ấn đi khắp nơi kiếm người, nếu bác sĩ y tá ở đây thật sự nghĩ rằng đến bệnh viện ở khu an toàn lập mới có tương lai xán lạn, cuộc sống ổn định mà theo chúng đi mất, Tiểu Ái ra đời thế nào đây?”
“Thật không?”
Vốn dĩ Diệp Dục còn chưa có khái niệm về mặt này, nhưng vừa nghe thấy những lo âu của Tô Tô, nhất thời anh cũng bắt đầu nghĩ tới. Lã Ấn sẽ chết, nhưng nghe nói bệnh viện của khu an toàn cũng chuẩn bị kha khá rồi. Trước khi Lã Ấn chết, hắn sẽ chuẩn bị đầy đủ cho “bệnh viện dã chiến” này.
Nhưng anh là một người đàn ông, những chuyện người phụ nữ của mình không giải quyết được, anh nhất định phải giải quyết. Vì thế ngước mắt nhìn lên trời xanh, nghĩ được một ý kiến hay. Anh liền cười hi ha, cúi đầu nói với Tô Tô:
“Không sao, em cứ yên tâm dưỡng thai đi. Giao cho anh, anh đảm bảo sẽ trông chừng chặt chẽ Trạc Thế Giai, nếu cô ấy muốn đi, anh sẽ bắt giam cô ấy lại không cho đi, trông chừng cho tới khi Tiểu Ái của chúng mình ra đời mới thôi.”
“Đừng có nói vớ vẩn.”
Nhìn vẻ thổ phỉ trên mặt Diệp Dục, Tô Tô có dự cảm không lành. Cô sợ vào thời khắc mấu chốt, Diệp Dục lại gây chuyện gì đó phiền phức. Thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp Trạc Thế Giai, Tô Tô cũng muốn trói Trạc Thế Giai lại bên mình, bắt cô ấy giúp cô thuận lợi sinh nở Tiểu Ái.
Nhưng lúc ấy, Tô Tô mới sống lại, đầu óc có phần không ổn. Sau khi sống cùng với những y tá bác sĩ này một thời gian dài, tâm thái Tô Tô cũng đã bình tĩnh lại, đầu óc cuối cùng cũng có cảm giác của người bình thường. Cô nghĩ rằng chuyện này không miễn cưỡng được, nếu cứ thế trói người, khiến trong lòng Trạc Thế Giai sinh ra oán hận, sẽ đối xử không tốt với Tiểu Ái.
Cô vẫn hy vọng Trạc Thế Giai thật lòng thật dạ theo cô, mặc dù tạm thời cuộc sống có thể chưa ổn định được, nhưng nếu Trạc Thế Giai chọn đúng đội ngũ, Tô Tô nhất định có thể cho Trạc Thế Giai một tương lai tươi sáng và xa xôi hơn.
Nói đi cũng phải nói lại, một vị bác sĩ có trách nhiệm thật sự sẽ không vì tương lai rộng mở gì đó mà dễ dàng từ bỏ. Về điểm này, Tô Tô có thể nhìn thấy ở Trạc Thế Giai.
Vì thế Tô Tô cứ dặn dò Diệp Dục nhiều lần, để anh tốt nhất không nên làm điều gì lỗ mãng, như việc bắt người trói lại đó. Hai người đi tới tầng hai tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh, tìm được bác sĩ Hồng để lấy máu.
Bây giờ tầng hai của tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh là của một mình bác sĩ Hồng, bên trong lắp đầy các loại máy móc nghiên cứu. Mỗi một phòng đều chất đầy những dụng cụ máy móc, mỗi loại có tác dụng gì Tô Tô nhìn không hiểu, nhưng bác sĩ Hồng cả ngày đắm chìm trong những thứ này, không rảnh để xuống dưới đi dạo.
Anh đeo một chiếc khẩu trang, mặc một chiếc áo blouse trắng vô cùng sạch sẽ. Anh gọi Tô Tô và Diệp Dục vào một căn phòng, bên trong phòng được sắp xếp bài trí giống một phòng nghiên cứu. Tô Tô ngồi xuống ghế cạnh bàn, xắn tay áo chờ lấy máu.
Một lát sau, bác sĩ Hồng cầm dụng cụ lấy máu chuyên dụng đến, cầm sợi dây chun buộc bắp tay Tô Tô lại, đầu kim vừa chọc vào mạch máu của Tô Tô một cái, Diệp Dục đứng sau Tô Tô lảo đảo, cảm giác như có phần chóng mặt. Anh đang cố gắng kiếm chế hết sức, lấy tay bịt mắt không dám nhìn.
Bộ dạng đó làm Tô Tô bật cười, nghiêng đầu hỏi, “Không phải anh nhìn quen cảnh mưa bom bão đạn, đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi sao? Sao mà chỉ có lấy máu thôi cũng sợ đến mức này.”
“Sợ thì sợ thôi, ông đây không dám nhìn, đau lòng.”
Diệp Dục bịt mắt đứng dựa vào cửa, đợi Tô Tô nói xong rồi mới dám mở mắt ra nhìn chằm chằm ống đựng máu trong tay bác sĩ Hồng, thương tiếc nói:
“Ấy chết, lấy nhiều máu thế. Về anh sẽ giết con lợn tẩm bổ cho em.”
“Lẻo mép, có tí máu mà phải giết cả lợn để tẩm bổ, thế lúc tôi sinh con, máu chảy thành sông thì anh giết cái gì tẩm bổ cho tôi?”
Lườm Diệp Dục một cái, Tô Tô đỡ eo đứng lên chờ Diệp Dục lấy máu, cô không nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Diệp Dục bỗng chốc trở nên trắng bệch, gì cơ? Tô Tô sẽ bị máu chảy thành sông!!!
Trong đầu Diệp Dục chợt lóe lên một bức tranh Tô Tô nằm trên biển máu, bức tranh đó quá đẹp, Diệp Dục không dám nhìn.