Sinh Con Thời Mạt Thế

Dường như mọi người chưa phát hiện ra điều bất thường. Gương mặt Lý Oánh vẫn tươi cười rạng rỡ, Vương Tử Kiều đang giải phóng năng lượng dị năng hệ kim của mình để gây áp lực cho Tô Tô. Những bộ đội đặc chủng, đám du côn và các dị năng giả dưỡng thương vẫn đang giằng co. Mẹ Tô nhìn con gái mình, muốn đi che chở cho cô.

Bốn anh lính bị cắt đứt cổ tay còn chưa cảm thấy sự đau đớn.

Khoảng một lúc sau, súng rơi xuống đất, khẩu súng vẫn còn sự ấm áp truyền từ bàn tay. Lý Oánh và Vương Tử Kiều vẫn đang cầm súng thì nghe thấy tiếng súng rơi, quay đầu lại nhìn chỉ thấy bốn tên lính cùng bị chặt đứt tay, bắt đầu kêu gào. Bốn cột máu phun ra, bắn tung tóe trên mặt đất.

“Cô…”

Lý Oánh ngạc nhiên quay lại, ngỡ ngàng hỏi Tô Tô, không ngờ cô cứ thế phá vỡ tình thế “căng thẳng hòa bình” giữa hai bên sao? Tô Tô phóng một cột nước sượt qua mặt Lý Oánh tứa máu. Vương Tử Kiều định ra tay thì một người trong đội Diệp Dục tạo ra bức tường màu vàng, bao vây Vương Tử Kiều.

“Tôi không muốn làm to chuyện!” Tô Tô che bụng, tiến lên một bước, chắn trước mặt mẹ Tô, nhìn chằm chằm Lý Oánh đang kinh hãi, “Các cô có thể hết lần này đến lần khác thăm dò giới hạn của tôi, nhưng hôm nay chắc cũng biết giới hạn của tôi ở đâu rồi nhỉ?!”


Vương Tử Kiều bị bao vây trong tường lửa bắt đầu liều mạng đấm đá, cuối cùng bức tường bằng phẳng sáng bóng cũng lõm xuống một vết. Tô Tô nhìn lướt qua rồi lại nhìn Lý Oánh. Cô bước từng bước một về phía Lý Oánh, đôi mắt sáng rực phản chiếu hình dáng cô ta.

“Đúng như cô tính đấy. Một cao thủ dị năng hệ thủy như tôi lại rất nhát gan, sợ phiền phức, không làm được chuyện lớn, càng không có tham vọng, nhưng từ đầu đến cuối cô cũng biết rằng tôi sợ phiền phức chỉ vì tôi phải bảo vệ đứa con trong bụng mình. Ngày nào đó tôi phát hiện ra bảo vệ vô ích, các người sẽ hiểu được rằng đối đầu với một dị năng giả cấp cao, còn là một kẻ điên, không còn muốn sống nữa sẽ là chuyện kinh khủng đến nhường nào.”

Mười năm tìm kiếm, mười năm điên dại, mười năm mưa máu gió tanh, Tô Tô đạp lên xương thịt mỗi ngày. Trong mạt thế, cô nổi danh là kẻ không muốn sống, chỉ vì khu an toàn kia có manh mối liên quan đến Tiểu Ái, cô tàn sát tất cả khu đó, một khu còn lớn hơn khu của Lã Ấn hiện giờ.

Đối với một kẻ điên đã hoàn toàn mất trí, tính mạng người vô tội có gì đáng quan tâm?

Đến kiếp này, Tiểu Ái quay về bụng cô, cuối cùng cô cũng tìm được tính người của mình. Cô nguyện nhớ đến những sinh mạng vô tội kia, không muốn giết người thêm nữa nhưng với điều kiện tiên quyết là Tiểu Ái còn ở đây, không phải lo sống chết, khỏe mạnh vui vẻ.

Nếu đến điều kiện duy nhất ấy còn không có, Tô Tô sống làm người tốt có nghĩa lý gì? Cô là người hay ma còn phải xem phe Lã Ấn biết điều hay không rồi.

Lý Oánh bước lùi dần về phía sau, mặt trắng bệch, trán vã mồ hôi hột. Trời không hề nóng, nhưng năng lượng nước của Tô Tô cuồn cuộn lao đến áp chế cô ta, cô ta cảm thấy mình sắp chết chìm rồi. Lý Oánh cố dựa vào xe Jeep, khép mắt lấy hơi, không dám nhìn thẳng vào Tô Tô.

Tô Tô tiến đến gần Lý Oánh, không để ý đến những tên lính đang ôm tay lăn lộn rên rỉ cũng như bốn chuyên viên nghiên cứu trên danh nghĩa đang sợ ngây người. Cô tự tay bóp cằm Lý Oánh như nghiền nát, nhỏ giọng hỏi:

“Lý Oánh, tôi biết cô trước giờ luôn thức thời. Không bằng cô nói thật đi, Lã Ấn định như thế nào?”

“Ông ta… ông ta… định chờ cô sinh xong thì khống chế đứa bé, kìm hãm cô và Diệp Dục.”


“À…”

Quả nhiên không ngoài dự tính của cô. Tô Tô cười nhạt, con người màu bạc nở to, năm ngón tay trượt xuống siết cổ Lý Oánh:

“Được. Sớm muộn gì cũng phải đánh. Tôi hiến tế hai người các cô trước!!!”

Không cần chờ xem kế hoạch quan sát chim ưng của Diệp Dục có thành công hay không, hôm nay có kẻ đã chĩa súng vào bụng Tô Tô, cô điên lắm rồi, chỉ cảm thấy không giết một hai mạng người không thể hạ hỏa được. Vương Tử Kiều phải chết, Lý Oánh cũng phải chết!

“Thả… tôi ra… xin cô!!!” Lý Oánh trợn mắt, thở khó nhọc, nhấn mạnh từng từ một trong lời cầu khẩn, “Tôi sẽ không… xâm phạm… con… bắt đầu…”

Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì Tiểu Ái đã không mất tích đến mười năm. Đời này Tô Tô không muốn gây chuyện, thật sự không muốn, chỉ muốn yên ổn sống cuộc sống của mình, chăm nom cha mẹ và con mình, nhưng chính những kẻ này liên tục dồn ép cô khiến cô phải ra tay tàn sát.


Không sao, tàn sát thì tàn sát thôi, cô thuận tay lắm!!!

Trong bức tường kim loại, dường như Vương Tử Kiều cũng ý thức được Lý Oánh đang gặp nguy hiểm nên mạnh tay phá tường hơn. Anh lính đặc chủng đứng ngoài cười hì hì như đang trêu con chuột, khi Vương Tử Kiều sắp phá được lại tăng thêm độ dày cho bức tường.

Gương mặt Lý Oánh bắt đầu tím tái lại, mắt trợn ngược lên, sắp ngạt thở mà chết. Đằng xa, hai con gà trống gà mái đang cục cục sung sướng, chạy vào bãi trong, cúi đầu ăn bãi máu trên đất.

Một tay Tô Tô siết cổ Lý Oánh, một tay che bụng, tai lắng nghe. Cô cảm thấy hai con gà cô bắt về không phải gà biến dị, tại sao giờ tiếng kêu lại khác lạ?

Cô cúi xuống nhìn, hai con gà ngậm con sâu trắng rất kỳ quái, kích thước tương đương với giun, uốn éo giãy giụa chút là vào bụng gà. Quan trọng là hình như Tô Tô thấy một chấm đỏ? Chấm đỏ trên thân trắng, nhìn thật quen mắt?

Cứ thế, Tô Tô quên bẵng đi, thả lỏng tay siết cổ Lý Oánh, thu hồi năng lượng thủy lại, thản nhiên xoay người về phía hai con gà đang ăn để kiểm tra kỹ càng. Con gà cảm thấy Tô Tô nguy hiểm, định chạy trốn theo bản năng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận