Hai con gà nhà Tô Tô là trường hợp đặc biệt. Có lẽ hai con gà này không có hứng thú với chuyện đó lắm, cũng có thể con gà trống từng bị thiến, hai con không sinh sản được thì không thể đẻ nhiều.
Giòi bọ thì khác. Chúng nó đã to thế này chứng tỏ đằng sau còn có con cầm đầu to hơn, cái đầu cũng lớn hơn. Bây giờ Tô Tô còn chưa đi thì đợi đến lúc nào?
Hôm nay cô đã ra oai trước Vương Tử Kiều và Lý Oánh, chỉ sợ từ nay về sau, thời gian trong khu an toàn không được nhiều. Không phải cô nhẹ dạ mà bỏ qua cho Lý Oánh, chỉ là Diệp Dục không có ở đây, giết Lý Oánh và Vương Tử Kiều xong lại có hai cái xác không xử lý được.
Thêm hai cái xác là thêm thức ăn cho giòi bọ. Giòi bọ chui vào xác ở đây cũng là hướng về đất của cô cả đấy!?
Vì thế, tốt nhất hôm nay phải đưa mẹ Tô đi thật nhanh. Dù thời gian này, thôn Bát Phương không được như khu an toàn, nhưng tốt xấu gì cũng không bị Lã Ấn và đám giòi bọ uy hiếp.
Căn dặn mẹ Tô xong, Tô Tô xoay người ôm bụng ra ngoài.
Hai con gà đã quay lại. Từ xa, đúng là chúng nó mổ máu trên mặt đất, nhưng bất ngờ cái là trong vũng máu, đám giòi bọ lớn nhỏ nhung nhúc ngọ nguậy, trắng hồng hồng trắng.
“Thật là… tất cả đều hướng về phía chúng ta!!!”
Tô Tô lùi về sau một bước, nhìn sang hai bên. Một đám giòi trắng đang lúc nhúc bò từ ngoài tường rào vào, tựa như ngửi thấy mùi máu tươi nến mới đến. Có những con có đầu to như con rắn, thân bằng cánh tay trẻ con hoàn toàn không thỏa mãn với đám máu loãng trên mặt đất, bắt đầu bò về phía hai con gà.
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh. Tô Tô vung tay, vài lưỡi băng mỏng trượt xuống, cắt những con giòi to kia thành vài đoạn. Chỉ trong nháy mắt, con giòi vừa bị cắt vụn đã bị đám giòi bọ nhỏ bao vây ăn sạch.
Hai con gà cuối cùng cũng nhận ra mình không địch được chúng, ăn no căng cũng không thể ăn được nhiều giòi như vậy nên chúng vỗ cánh phành phạch tìm chỗ trốn.
Bên trong tường rào nhà họ Tô, những lùm cây biến dị bắt đầu vươn ra các gai nhọn chết chóc, nhìn từ xa như những con nhím xanh biếc. Chúng chỉ đang chờ đám giòi bọ lao tới, trở thành thức ăn cho chúng.
“Ôi mẹ ơi, có chuyện gì xảy ra thế này?”
Nghe động tĩnh, lính đặc chủng, tay chân của anh Bì và các dị năng giả đang dưỡng thương đều chạy từ biệt thự của họ ra. Tô Tô phất tay, lớp băng trắng xóa lan ra từ dưới chân cô. Tiếng băng vang lên ken két, đám giòi bọ bị đông cứng, khiến người ta cảm thấy ngoài hai con gà suýt chết kia thì khoảnh sân này hoàn toàn không có sinh vật sống.
Tô Tô nhìn ra ngoài, thấy đám giòi bọ biến dị vẫn đang bò đến. Cô nhướng mày, nói với mọi người:
“Thu xếp một chút. Khu biệt thự Quả Táo có giòi biến dị, tôi thấy là biến dị giai đoạn đầu và biến dị phổ thông thôi.”
“Vâng.”
Trước tiên, những lính đặc chủng Diệp Dục để lại đạp lên lớp băng, chủ động chạy về phía những con giòi biến dị.
Những con giòi to như giun cũng là loại ấu trùng biến dị giai đoạn đầu, không có tinh hạch trong cơ thể, còn những con biến dị to bằng cánh tay trẻ con là loại biến dị phổ thông, nhìn kinh tởm hơn nhưng Tô Tô vẫn cầm đao băng chém xuống, lấy viên tinh hạch to bằng hạt lựu trong đầu chúng.
“Tôi đoán không sai, là biến dị phổ thông,” Tô Tô vân vê tinh hạch trong tay, dùng nước rửa qua rồi nói với người của anh Bì, “Những con nhỏ không có tinh hạch trong đầu. Các anh đào mấy con trong băng ra đút cho lũ kia.”
Tô Tô xoay người, chĩa băng đao vào những gai nhọn, lướt một vòng tường rào nhà họ Tô. Những cái cây lớn lên trên tường thành, biến thành lùm cây biến dị to.
Thật trùng hợp, cô phát hiện ra lùm cây biến dị ở nơi có giòi bọ, những cái cây này sung sức tràn trề tựa như đã chờ ngày này lâu lắm rồi!
Trên đời này, vạn vật đều tương sinh tương khắc. Có một loài vươn lên khắc có loài bị diệt vong. Một loại ra đời thì loại tương khắc với nó cũng sẽ ra đời, chuyện như vậy rất phổ biến ở mạt thế. Zombie xuất hiện, dị năng giả cũng xuất hiện; giòi biến dị xuất hiện, ngay tại nơi chúng tồn tại, những cây gai nhọn xuất hiện cũng không có gì lạ.
Đám du côn chỗ anh Bì đã luyện được đao pháp cao cấp trong giai đoạn lấy tinh hạch khỏi đầu zombie: lấy tinh hạch sao cho nhanh và tiết kiệm thời gian, tác động lên cái đầu zombie kia sao cho đẹp đẽ và nhẹ nhàng, giảm thiểu sự kinh sợ - họ đã nghiên cứu xong xuôi.
Vì thế, việc đào giòi cỡ giun trong đám băng không phải việc khó với họ. Mỗi tên côn đồ đều buộc một túi công cụ trên lưng; họ lấy ra một cây búa, gõ nứt mặt băng, sau đó dùng xẻng kim loại đặc chế để xúc giòi trong băng lên.
Đám du côn vứt mấy con giòi chết rét lên lùm cây trên tường, gai nhọn của lùm cây càng vươn dài hơn, xuyên qua lớp băng, điên cuồng hấp thu máu thịt của đám giòi. Trong chốc lát, đám giòi chỉ còn lại lớp vỏ trong băng đọng trên gai nhọn.
Tô Tô nhìn quá trình săn trùng của lùm cây biến dị, lạnh lùng bỏ vào trong biệt thự nhà họ Tô.
Cô vừa vào, mẹ Tô vội vàng đi ra, nói với con gái, “Tô Tô, tầng hầm còn rất nhiều bình gas, mang đi bằng cách nào đây?”
“Không mang được cũng không sao, có gas không phải chuyện quan trọng lắm. Mẹ cứ ở yên trong biệt thự đừng đi đâu, để con xem xét tình hình đã.”
Tô Tô ngồi ở cửa đổi đôi giày thể thao, ra ngoài cửa chính. Mẹ Tô sau lưng sốt ruột, giậm chân quát, “Tô Tô, đừng đi. Lúc nãy đợi trên tầng hai, mẹ thấy bên ngoài rất nhiều côn trùng. Con chờ trong biệt thự, đợi Diệp Dục về cứu đi.”