Sinh Con Thời Mạt Thế

Vốn Tạ Hào Thế đang đi tới đi lui, nghe Từ Thiếu Phong nói vậy liền dừng bước. Khuôn mặt lạnh lùng gật đầu, anh sớm phải biết Tô Tô sẽ không bị giòi biến dị đánh bại, bây giờ được Từ Thiếu Phong xác nhận liền yên tâm, lại hỏi:

“Nhìn bên khu an toàn xem Diệp Dục đã đi ra chưa?”

“Anh ta vừa tiến vào phòng tuyến của khu an toàn, ít nhất phải hai giờ mới có thể đi ra ngoài.” Từ Thiếu Phong lắc đầu, mắt nhìn ống nhòm viễn vọng, dời ống kính về hướng tây vừa vặn nhìn thấy Diệp Dục vẻ mặt đen sì đang khoanh tay mang theo mấy người đặc công dị năng đứng ở trong phòng tuyến chờ hai giờ quan sát trôi qua. Vì vậy Từ Thiếu Phong cười nói:

“Đội trưởng, tôi thấy Tô Tô hoàn toàn có thể cầm cự được hai tiếng. Nếu Diệp Dục không đến kịp thì chúng ta mang người chạy vào khu biệt thự Quả Táo cũng được.”

“Chú quên lệnh Lã Ấn vừa ban rồi sao?” Trương An Toàn từ sau lưng Từ Thiếu Phong đi ra, dựa vào bên cửa số, mặt u ám nhìn về phía khu biệt thự Quả Táo, “Đội tiên phong dị năng và binh lính không ai được phép nhúng tay vào chuyện của biệt thự Quả Táo. Chúng ta có thể xông vào cứu người nhưng sẽ bị lộ, sau này muốn chơi lại Lã Ấn sẽ không đơn giản nữa.”

Cách làm của Lã Ấn lần này quả thật khiến người ta càng ngày càng thấy chướng mắt, từ việc phát hiện giòi biến dị đến việc đội của Tô Tô giết giòi biến dị lâu như vậy mà Lã Ấn không ra bất cứ một mệnh lệnh cứu giúp nào.

Vốn Lã Ấn phái bốn xe tải chở binh sĩ sang để lấy lại danh dự sau chuyện Vương Tử Kiều và Lý Oánh suýt bị Tô Tô giết, nhưng họ chưa về đã gặp phải biển giòi tấn công nên Lã Ấn quyết định buông tay làm như không thấy, để Tô Tô mất sức, còn không bật còi báo động để Diệp Dục đang ở phòng tuyến của khu an toàn không phát hiện ra.

Hắn đang đánh cuộc rằng trong hai tiếng Diệp Dục bị quan sát, Tô Tô sẽ kiệt sức vì chiến đấu với giòi biến dị. Đến lúc ấy Lã Ấn phái người giả vờ cứu viện, tiện thể bắt luôn Tô Tô và đứa bé trong bụng!

Giả sử hai giờ trôi qua, Tô Tô vẫn còn trụ được thì hắn có được lao động không công, miễn phí diệt trừ thảm họa giòi biến dị trong khu an toàn hộ hắn. Cho dù Diệp Dục ra khỏi phòng tuyến cũng không sao, Lã Ấn lại có thêm một lao động không công diệt trừ giòi biến dị mà thôi.

Người của hắn chắc chắn sẽ không phái người tới cứu.

“Lã Ấn chưa từng nghĩ chuyện giòi biến dị sẽ ra khỏi biệt thự Quả Táo à?”

Từ Thiếu Phong cười khẩy, có phần không ưa bụng dạ hẹp hòi của Lã Ấn. Nhưng sẽ nhanh thôi, chỉ cần mua chuộc được ba trăm dị năng giả trong đội tiên phong dị năng, bọn họ không nghe lệnh của Lã Ấn nữa. Đến lúc đó, họ dẫn ba trăm dị năng giả kia đi xây một khu mới đối diện khu của Lã Ấn xem Lã Ấn có tức chết không.

“Trước cho người đi thăm dò xem người nhà những dị năng giả kia bị Sở Hiên giấu ở đâu? Thăm dò đến đâu rồi?”

Những lời này do Tạ Hào Thế nói. Anh không đi đi lại lại nữa, ngồi vắt chân ở ghế sofa trong phòng, ngón tay thon dài chống lên trán hỏi Trương An Toàn đứng ở bên cửa sổ.

Trương An Toàn đen mặt lắc đầu, “Miệng Sở Hiên rất kín, không hở ra tí nào nhưng nghe ngóng từ người bên cạnh thì cũng có chút tin tức như con tin ở đâu, đưa đi đâu... Nghe đâu còn có bốn phụ nữ có thai, người làm việc lớn như chúng ta chả lẽ còn mang theo phụ nữ có thai, người già và trẻ con sao!?”

“Đưa đến chỗ Tô Tô thôi.”

Từ Thiếu Phong vẫn đang quan sát biệt thự Quả Táo qua ống nhòm thì thấy bên trong tường rào có mấy người y tá cùng một nam một nữ đang ôm mấy đứa bé từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Anh cười:

“Chỗ Tô Tô cái gì cũng có, còn có đội Diệp Dục làm bảo vệ dị năng cao cấp, là thánh địa an dưỡng. Chúng ta cứ chuyển lần lượt con tin sang chỗ Tô Tô.”

“Khu biệt thự Quả Táo thu hút sự chú ý quá,” Trương An Toàn lắc đầu bác bỏ đề xuất của Từ Thiếu Phong.

Tạ Hào Thế ngồi trên ghế sofa ung dung cười, “Chú không phát hiện ra gần đây bọn họ đang chuyển đồ ra ngoài à? Mười tám dị năng giả, mười chín tên du côn, một ông trùm xã hội đen, ba bác sĩ năm y tá, thế mà chỉ có năm dị năng giả, năm du côn, hai bác sĩ bốn y tá ở lại biệt thự; quan trọng nhất là mẹ Tô Tô ở lại nhưng cha cô ấy thì không.”

“Bọn họ đi ra ngoài hơn một nửa,” Trương An Toàn bừng tỉnh gật đầu, đột nhiên lại nói, “Cha Tô giỏi xây tường rào nhỉ?! Hẳn họ đưa ông ấy ra ngoài xây tường rồi?”

Vậy thì tốt rồi! Bọn họ đang lo không biết nên đưa người nhà ba trăm dị năng giả kia đi đâu sau khi cứu, Tô Tô lại có chỗ trú ẩn bên ngoài, thuận tiện cho bọn họ thả người. Có điều chỗ mới của Tô Tô ở đâu? Đã lâu như vậy mà vẫn chưa xong à?

Trái lại với nhóm người này, một người đặc công vũ trang đầy đủ nằm trên một nóc nhà khác bên ngoài khu an toàn, trước mặt cũng đang chỉnh ống nhòm viễn vọng. Có điều ống nhòm viễn vọng của họ còn tốt hơn so với bên Tạ Hào Thế, hình như có thể tùy tiện tháo dỡ thành mấy cái linh kiện bỏ túi mang đi.

Anh ta đang phụ trách nhìn chằm chằm con ưng kêu cạc cạc trên bầu trời của khu an toàn, đột nhiên kêu với ba người đang nằm trong lều hành quân ở sau lưng, “Này, con ưng kia hôm nay có chút không bình thường!”

“Sao thế?”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Mẹ kiếp nhìn chằm chằm mấy ngày, con ưng kia cuối cùng cũng mệt mỏi bay về tổ rồi?”

Ba người vốn đã nằm trong lều chuẩn bị nghỉ ngơi lập tức bật dậy đi ra, tiến đến ống nhòm viễn vọng. Một trong ba người vừa nhìn liền vỗ đùi:

“Quả thật không bình thường. Nó một mực bay tới bay lui trên biệt thự Quả Táo để làm gì?”

“Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi!” một người bên cạnh hô to, “Mau mau báo cho Diệp Chân Chất, Tô Tô xảy ra chuyện rồi!”

“Tôi lập tức báo bộ đàm!”

Một người lập tức xoay người vào lều, vén chăn lên lộ ra một máy bộ đàm tinh xảo loại nhỏ, bắt đầu điện cho Diệp Dục. Bây giờ đã không còn tín hiệu điện thoại di động, trên bầu trời cũng chỉ còn sóng bộ đàm quân dụng của bọn họ.

Trong nháy mắt, tiếng bộ đàm “tít tít tít” vang lên, nghe lộn xộn nhưng không hề rối loạn, chỉ làm cho người nghe cảm thấy cả người căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui