Sinh Con Thời Mạt Thế

“Ha ha ha.”

Diệp Dục cười ngây ngô, trái tim sắt đá lúc này mềm nhũn, nhẫn nại chịu khó chuyển quần áo cho con gái mình. Thỉnh thoảng, anh còn giở một bộ ra xem, giơ qua giơ lại, tưởng tượng con gái anh mặc bộ quần áo nhỏ này sẽ trông như thế nào.

Tô Tô ở bên cạnh, liếc nhìn Diệp Dục sắp xếp có mấy bộ quần áo cũng có thể tìm được niềm vui trong đó. Cô lắc đầu, cũng không giục anh. Sắp xếp xong quần áo của mình, cô liền vào nhà tắm bắt đầu thu dọn khăn mặt, bàn chải và kem đánh răng. Những đồ vật này vốn dĩ không cần thiết ở mạt thế, nhưng nếu đã có nước, có điện, cũng không lo không có thời gian đánh răng, vậy vẫn nên cố gắng khiến cho bản thân mình sạch sẽ thoải mái một chút, sao lại không làm chứ?

Một lúc sau, mười em bé sơ sinh bên phía tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh đã được bế lên xe y tế. Cứ năm em bé sơ sinh được bế lên một xe. Lần trước trở về từ bệnh viện, đám người Tô Tô lái tổng cộng hai chiếc xe y tế. Trên mỗi chiếc xe còn bố trí năm người lớn bế trẻ con bao gồm hai bác sĩ, bốn y tá, Chu Hiểu Lâm, Tẩm Nguyệt và hai thanh niên.

Đới Thuần đi cùng với ba thanh niên còn lại đến biệt thự của Lý Tiểu Vũ. Bốn người hợp sức khiêng cái kén lớn của cô ra ngoài, định chất lên xe chở hàng vận chuyển đi. Mẹ nuôi của Lập Hạ cũng đã sớm được bố trí ngồi trên ghế phụ của xe chở hàng.

Song, cái kén lớn của Lý Tiểu Vũ vừa được khiêng ra ngoài, đã bị ánh trăng rọi thẳng vào, đột nhiên phát ra luồng ánh sáng đẹp lung linh huyền ảo. Những sợi tơ của cô, lập tức sáng lấp lánh, tỏa ra mùi thơm ngát khiến cho đầu óc của Đới Thuần và ba thanh niên đang khiêng kén đầu óc trống rỗng, tay buông lỏng, cái kén lớn kia cứ thế rơi xuống.

Lúc này, Tô Tô đang đỡ eo, đi ra từ phía sau tường rào, nhìn thấy Đới thuần và ba thanh niên kia vẻ mặt kỳ quái, hô hấp dồn dập, sắc mặt hồng hào, hai tay không an phận, thở gấp, gấp gáp không nhịn nổi sờ vào phần giữa hai chân đang căng cứng…

Cô vội vàng nín thở, lùi lại sau một bước, hét to: “Mùi hương có công dụng kích dục. Đừng ngửi. Khiêng kén vào trong xe chở hàng, mau!”

Đây là một chuyện vô cùng phiền phức. Lý Tiểu Vũ tiến hóa lâu như vậy, trải qua quá trình tiến hóa sau một thời gian dài, vậy mà lại tiến hóa ra mùi hương có công dụng kích dục?! Chẳng trách cô luôn cảm thấy năng lượng của Lý Tiểu Vũ gần giống hệ mộc. Hương hoa không phải chính là hệ mộc sao?

Nhưng dị năng này có công dụng gì chứ?! Tô Tô cảm thấy đau đầu nhức óc. Cô tiện tay ném ra bốn cột nước dội lên người Đới Thuần và ba người kia khiến họ lạnh thấu xương. Bốn người lập tức tỉnh táo, người nào người nấy đều cực kỳ lúng túng, xấu hổ, cũng không dám viện cớ gì để giải thích với Tô Tô. Họ vội vàng khiêng cái kén lớn của Lý Tiểu Vũ chuyển vào bên trong xe chở hàng.

Hai con gà trống và gà mái biến dị có thể bắt sâu, con lợn giúp giải quyết bớt rau củ được nuôi trong sân của nhà họ Tô và một bụi cây biến dị đều được bốn người đưa lên xe, nhân tiện khóa chặt cửa xe lại.

Đới Thuần và ba thanh niên kia bị mùi hương của Lý Tiểu Vũ biến thành trò hề, nên bốn người bàn bạc lái một chiếc xe.

Tô Tô, mẹ Tô và Diệp Dục đi một xe. Bên trong xe còn nhét cả Sở Hiên bị Ngũ Hoa Đại trói chặt. Những người còn lại mỗi người một xe.

Binh sĩ bốn xe tải còn lại kia, Tô Tô không trông coi cũng không quan tâm đến họ. Nhưng thấy ở bên này Tô Tô đã chuẩn bị ổn thỏa, cũng dò tìm mấy chiếc xe bán tải, xe việt dã đi trong thành phố, xe cứu hộ… trong sân.

Lúc trước xe tải quân dụng cỡ lớn của những binh sĩ này sớm đã bị Tô Tô đóng băng trên một con đường nhỏ phía trước tường rào. Mặc dù, lửa của Diệp Dục rất lợi hại, làm tan chảy được một chút băng, nhưng Tô Tô đã đóng băng rất nhiều lớp, bốn chiếc xe tải kia vẫn bị đóng băng một nửa xe.

Đương nhiên họ không thể lái chúng được, may mà bình thường anh Bì cũng thích sửa chữa xe. Những chiếc xe để ở đây cũng không mang đi được, cho bọn họ lái ra ngoài cũng được. Những binh sĩ không tìm thấy xe mau chóng chạy ra khỏi vùng đất lạnh giá. Ở bên trong khu biệt thự Quả Táo cũng có thể tìm được không ít xe tốt, đám binh sĩ cố nhồi nhét người vào trong mấy cái xe, đi theo đội xe của Tô Tô, Diệp Dục cùng đi ra khỏi khu biệt thự.

Bọn họ để lại rất nhiều đồ đạc không đem đi được như những thiết bị y tế cỡ lớn…

Bởi vì đi quá vội vàng nên đành để hết ở lại đây. May mà Lã Ấn cũng sắp xong đời rồi, đợi sau khi hắn sụp đổ, bọn họ quay về khu an toàn lấy những thứ đồ này cũng được.

“Haizz, những đất đai biến dị kia đáng tiếc quá!”

Thấy biệt thự nhà họ Tô càng ngày càng xa, Sở Hiên bị trói ngồi trên ghế sau, rung đùi đắc ý thở dài. Bên cạnh hắn, mẹ Tô vẻ mặt buồn rầu, trông có vẻ như bởi vì không thể mang theo đất đai của nhà họ Tô bên trong tường rào chất lên xe mà cảm thấy tâm trạng không tốt trong lòng.

Sở Hiên nghiêng đầu liếc nhìn mẹ Tô, phát hiện bà đang giẫm lên một cái va li lớn rất dễ thấy. Mặc dù vẻ mặt buồn rầu, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự không thoải mái. Đôi tay dính đầy bùn đất vẫn chưa kịp rửa sạch, bị Sở Hiên nhìn chằm chằm, bà càng cảm thấy không thoải mái, che che giấu giấu tay mình đi.

Sở Hiên đang nghi ngờ, vừa rồi khi mẹ Tô đi ra khỏi tường rào của biệt thự nhà họ Tô, có xách mấy va li hành lý, nhưng những va li kia bà đều chất trong cốp sau xe, chỉ có va li to này là để dưới chân.

Điều này khiến Sở Hiên càng chắc chắn, va li bà giẫm dưới chân không phải là cái gì khác chính là đất đai biến dị trong tường rào của nhà họ Tô.

Sở Hiên tỉnh bơ như không, cũng không vạch trần mẹ Tô, chỉ giả vờ thở dài mấy tiếng, nhìn đội xe ra khỏi khu biệt thự Quả Táo dưới ánh trăng, lại nói:

“Tôi nói rồi, hành vi lần này của mọi người quá thu hút sự chú ý, sĩ quan chỉ huy cũng không phải là người dễ tính, chưa chắc sẽ thả các người ra ngoài. Chi bằng cứ nghe lời tôi, yên ổn sống trong khu biệt thự Quả Táo, từng tốp rời đi.

“Không phải vẫn còn có anh sao?” Tô Tô ngồi trên ghế phụ, quay đầu lại cười với Sở Hiên, “Nếu như Lã Ấn ngay cả mạng của anh cũng không quan tâm, tôi thấy anh cũng không cần ở đây bán mạng cho hắn ta. Chi bằng đi cùng với chúng tôi, còn vui vẻ tự do tự tại hơn.”

“Chuyện này… Chuyện này… Ha ha ha.”

Sở Hiên cười gượng gạo, cảm nhận sâu sắc dường như mình đã sa vào bẫy của Tô Tô. Trước đây chỉ có hắn tẩy não người khác, lần này suýt nữa thì hắn bị Tô Tô tẩy não. Thực ra, Tô Tô nói có vẻ cũng đúng. Mặc dù Sở Hiên hắn muốn theo Lã Ấn làm chuyện lớn nhưng nếu là người thực sự có thể tùy tiện hy sinh, dường như ở bên cạnh Lã Ấn cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng ở đây còn có một “tiểu tổ tông”, sau này Sở Hiên có thể thăng quan tiến chức vùn vụt hay không còn phải xem hắn có thể bảo vệ tốt cho vị “tiểu tổ tông” này hay không. Nghĩ như vậy, Sở Hiên liền cảm thấy cho dù Lã Ấn không tiếc cái mạng nhỏ này của hắn, hắn cũng tuyệt đối không thể tùy tiện rời khỏi khu an toàn được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui