Lại nói, ban đêm ở khu an toàn trên đường cực kỳ yên tĩnh. Ngoại trừ xe cơ động đi tuần tra, dưới ánh đèn vàng của đèn đường năng lượng mặt trời, còn có vài cô gái mặc trang phục sexy mỏng manh đứng trên đường. Tô Tô ngồi trong chiếc xe đang phóng như bay, tùy ý liếc nhìn mấy cô gái đứng dưới đèn đường. Đây chính là gái đứng đường ở mạt thế. Người nào người nấy mặt mũi cúi gằm, dáng vẻ thê lương của con gái nhà lành bị ép làm gái.
Cô quay đầu lại, không cảm xúc nhìn con đường xe đang đi phía trước, đã dần dần tiến vào phòng tuyến của vùng phía tây khu an toàn. Phía trước phòng tuyến, quả nhiên có một tốp lính đứng bao vây. Bọn chúng đều được trang bị vũ trang đầy đủ, tay cầm súng tiểu liên, bày thế trận sẵn sàng đón địch.
“Tô Tô, em ngồi cho chắc, phía trước có người.”
Ngồi trên ghế lái, Diệp Dục lên tiếng gọi Tô Tô. Đang định bảo Tô Tô ngồi cho chắc, anh định xông ra ngoài thì Tô Tô đã thắt chặt đai an toàn, quát lớn:
“Đã là lúc nào rồi, đừng có lề mề dài dòng nữa. Xông qua đi, kẻ nào chặn ta giết!”
Nói xong, Tô Tô phất tay về phía sau, một vòng dây thừng quấn trên cổ Sở Hiên, dần có xu hướng siết lại. Vẻ mặt Tô Tô lạnh lùng, có khí thế ngang ngược hống hách, ra hiệu cho Diệp Dục mở cửa xe bên phía Sở Hiên. Cô quay đầu lại, nhìn Sở Hiên, cười lạnh nói:
“Sở trưởng quan, tôi nghĩ không cần tôi dặn dò anh nên làm thế nào chứ nhỉ.”
Giọng điệu ác liệt, thủ đoạn đối xử với Sở Hiên vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không giống như Tô Tô ban nãy ngồi trong xe nói chuyện phiếm với hắn. Nói trở mặt là trở mặt, khí thế cũng hoàn toàn khác biệt. Một người yểu điệu mềm yếu chỉ có thể lệ thuộc vào người Diệp Dục. Một người thì giống như tên côn đồ hung thần ác sát, dẫn theo một đám lâu la hoành hành khắp nơi.
Sở Hiên trừng mắt nhìn Tô Tô, mặt tức đỏ gay, người bị Ngũ Hoa Đại trói chặt, dây thừng nước trên cổ siết chặt khiến hắn càng lúc càng khó thở. Sở Hiên hết cách, chỉ có thể thò đầu ra ngoài của sổ, hét lớn với đám binh sĩ chặn đường bên ngoài:
“Tôi là Sở trưởng quan của mấy người đây. Tránh ra! Mau tránh ra! Tôi là Sở Hiên. Tránh ra!”
Đám binh sĩ đưa mắt nhìn nhau. Xe của Diệp Dục đỗ lại trước mặt đám binh sĩ trong phút chốc. Đoàn xe phía sau anh cũng giảm tốc độ. Sau đó, chẳng mấy chốc, đám binh sĩ đang rọi đèn pha, nghe thấy tiếng hét của Sở Hiên, đã mở một lối đi, thả Diệp Dục và đoàn xe phía sau anh ra ngoài.
Con chim ưng vẫn bay lượn trên bầu trời, bám sát phía sau đoàn xe của Tô Tô và Diệp Dục. Diệp Dục ngẩng đầu nhìn lên trời, một tay nắm lấy vô lăng, tay còn lại tạo ra một quả cầu lửa, ném lên trời. Quả cầu lửa đó bay lên nhằm vào con chim ưng đang bay trên cao nhưng không tới được chỗ nó, bay đến giữa chừng thì rơi xuống.
“Ha ha ha ha!!!”
Tô Tô ngồi trên ghế phụ, không nhịn được cười sái quai hàm. Con chim ưng bay lượn trên cao, ngay trên đỉnh đầu bọn họ, muốn nắm giữ hành tung của họ. Bây giờ, Diệp Dục cũng chỉ là một dị năng giả hệ hỏa cấp ba, đương nhiên không thể phóng lửa tới con chim ưng bay cao như vậy được.
Diệp Dục liếc nhìn Tô Tô đang cười ha hả. Vẻ mặt tức giận, đổi tay khác cầm vô lăng, ngón tay của bàn tay còn lại ấn mấy cái trên đồng hồ bộ đội đặc công của anh, kêu lên “tít tít tít, tít tít tít, tít tít tít, tít tít tít”.
Sở Hiên bị trói ngồi phía sau nghe thấy, liền hỏi: “Mã Morse (1)? Cậu muốn làm gì?”
(1) Mã Morse là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo trong những năm 1870-1967.
Sở Hiên vừa dứt lời, Diệp Dục quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn, không nói gì. Tô Tô ngồi trên ghế phụ liếc nhìn đồng hồ trên tay Diệp Dục, rồi lại liếc nhìn đồng hồ trên tay mình. Cô phát hiện trên mặt đồng hồ có vài điểm sáng màu xanh, lúc sáng lúc tắt, không có tiết tấu gì cả. Bình thường cô có chú ý đến mấy chấm xanh này, nhìn cũng không có gì đặc biệt, cho nên cô cũng chỉ coi nó là đồ trang trí mà thôi.
Sau khi thấy Diệp Dục ấn mấy cái, rồi lại nghe Sở Hiên giải thích như vậy, Tô Tô bỗng nhiên cảm thấy đồng hồ mình vẫn luôn đeo trên tay, có vẻ cực kỳ trâu bò, vậy mà có thể phát mã Morse!!!
Cô đang suy nghĩ, thì trên trời bay ra một viên đạn bắn xe, bắn thẳng về phía con chim ưng đang bay trên cao theo sát bọn họ. Nó kêu quác quác vài tiếng, lại không bị phát đạn bắn lén kia bắn chết, chỉ rụng mất mấy cái lông, liền bay trốn mất.
Tô Tô nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn hướng con chim ưng tháo chạy. Khả năng phòng ngự của nó cao như vậy, ít nhất cũng phải là chim biến dị cấp hai, vì vậy Lã Ấn chí ít cũng là dị năng giả cấp ba? Thông thường dị năng giả có thể điều khiển được thú biến dị, cấp bậc nhất định phải cao hơn của thú biến dị, nếu không rất dễ bị cắn trả.
Điều này thể hiện rõ nhất khi thú biến dị bị thương, nó truyền đau đớn đến cho dị năng giả điều khiển nó với mức độ khác nhau. Nếu cấp bậc của dị năng giả cao hơn thú biến dị thì sẽ bị thương nhẹ hơn. Nếu như cấp bậc tương đương hoặc thấp hơn một chút, dị năng giả có lẽ sẽ bị thương còn nặng hơn thú biến dị.
Lúc này, ở trong khu an toàn, Lã Ấn đang viết thư pháp ở phía sau bàn làm việc, đột nhiên tức giận đập bút lông trong tay xuống, phía sau con mắt đang bị che đi chảy ra một dòng máu. Nước mực đen ngòm từ ngòi bút lông bắn tung tóe trên trang giấy trắng. Hắn giận dữ quát lớn:
“Người đâu, thông báo cho đội tiên phong dị năng, đuổi bắt Tô Tô đem về cho tôi! Sống chết…”
Đang định nói, bất luận sống chết! Lã Ấn lại cảm thấy không ổn. Bây giờ trong đội tiên phong dị năng của hắn tính cả Tạ Hào Thế chỉ có ba trăm người. Ba trăm người này, nếu như cưỡng chế thi hành đi ngăn cản Diệp Dục và Tô Tô, cũng không biết phải chết và bị thương bao nhiêu người. Bây giờ, đám dị năng giả càng ngày càng khó tuyển, chết một dị năng giả là mất đi một miếng địa bàn!
Đáng chết! Lã Ấn nghĩ đến Tô Tô được Sở Hiên thả đi, một nước cờ hay như vậy. Hắn chỉ muốn ngồi bên ngoài khu biệt thự Quả Táo chờ Tô Tô bị đám giòi bọ kia tiêu diệt kha khá, thì sẽ ra tay cứu viện, lấy lý do bảo vệ Tô Tô, bắt hết đám người nhà họ Tô lại… Nhưng Diệp Dục lại xuất hiện, làm hỏng hết kế hoạch.
“Oành!”
Một tiếng đập cửa. Lã Ấn đưa tay lau vết máu trên mặt, đang định quát mắng tên binh sĩ vừa tiến vào thì nghe thấy binh sĩ kia cuống quýt hét to:
“Sĩ quan chỉ huy, xảy ra chuyện rồi. Trên đường có rất nhiều giòi, khắp nơi đều là giòi. Ngài… ngài mau nghĩ cách đi.’
Lã Ấn sững người trong giây lát, gương mặt lạnh lùng hiện lên sự kinh hoàng, vội vàng muốn đuổi chim ưng của hắn đi xem xét tình hình. Nhưng dị năng trong cơ thể thôi thúc khiến con mắt bị bịt lại của hắn bắt đầu đau rát.
“Á!!!”
Lã Ấn không chịu được nữa, phát điên hét lên một tiếng, đầu đầy mồ hôi, nằm bò trên mặt bàn. Hắn cảm thấy lúc này điều động chim ưng của hắn có chút khó khăn. Chưa đợi cơn đau của hắn qua đi, bên ngoài cửa sổ hơi hé mở vang lên tiếng vỗ cánh phành phạch, chim ưng của hắn về tổ rồi.