Sắp xếp ổn thỏa cho xe tải của Lý Tiểu Vũ, Tô Tô quay về gần khách sạn tìm thấy Thầy Bói – dị năng giả hệ kim. Cô muốn nhờ Thầy Bói dựng một lớp tường kim loại thật dày bên ngoài xe tải của Lý Tiểu Vũ, chẳng may Lý Tiểu Vũ cách bọn họ xa như thế, lúc gặp phải nguy hiểm lại xảy ra chuyện không hay.
Đương nhiên, xét về giới tính của Thầy Bói, Tô Tô vẫn đưa ra phương án đề phòng cho anh, che đường hô hấp lại. Không tới lúc ngửi trúng mùi hương của Lý Tiểu Vũ, một mình ở nơi xa như thế, không tìm được mục tiêu chỉ có thể tự mình “lao động”. Thế thì hơi có phần thê thảm!
Quanh đi quẩn lại toàn chuyện lặt vặt mà cũng bận hết cả một buổi chiều, đến tận sau khi ăn xong bữa tối cùng cả nhà mới coi như đến lúc nghỉ ngơi, bốn người anh em Diệp Dục cử đi theo dõi chim ưng truyền tin báo về, nói đã tìm được mấy nơi trú ẩn của Lã Ấn, còn vẽ lại tranh chân dung của Lã Ấn cho Diệp Dục.
Nhưng hiện giờ không phải là lúc thích hợp để quay về khu an toàn lên kế hoạch ám sát, bởi vì trong khu an toàn đâu đâu cũng là giòi bọ. Con lớn con bé nhung nhúc, khiến cả khu an toàn như chìm trong biển giòi. Lúc này mà những binh lính đặc công như họ mà vào khu an toàn, chẳng khác nào giúp Lã Ấn diệt giòi.
Về lý, đối với thảm họa nhân loại đang ập tới, lẽ ra nên gạt bớt những tư thù cá nhân và tính toán nhỏ nhen, giúp Lã Ấn đối phó với làn sóng giòi. Ban đầu Tô Tô cũng cảm thấy không sao cả, dù sao từ góc độ nào đó thì đối phó với giòi bọ ai ai cũng có trách nhiệm.
Nhưng nếu Lã Ấn đã muốn tính toán với cô, mượn giòi bọ để tiêu hao năng lượng của Tô Tô, Tô Tô còn biểu hiện cái gì mà nhân nghĩa, nghĩ tới cái gì mà hạnh phúc và lợi ích của nhân loại, cứu vớt xã hội… những thứ đó quá mức kệch cỡm. Cô cũng không phải thánh mẫu, lấy nguồn lực của mình ra để cứu đối thủ, dù cho ở trong khu an toàn còn có rất nhiều người vô tội.
Nhưng khu an toàn đó của Lã Ấn, mọi người ra vào khu an toàn đều phải nộp đồ cho Lã Ấn, vậy những người vô tội đó là trách nhiệm mà Lã Ấn nên gánh vác. Chuyện này ai làm thì làm chứ không đến phiên Tô Tô phải lo nghĩ!!!
Ngày nào đó, những người sống sót nộp đồ cho cô xin sự che chở, cô tự phải diệt trừ giòi bọ là chuyện không thể thoái thác. Còn bây giờ, cô chỉ cần sống thật tốt, xây dựng phòng ngự cho địa bàn của mình thật vững vàng mới là nhiệm vụ cấp bách cô nên làm.
Trời mỗi lúc một tối hơn, Tô Tô ngồi trong phòng ngủ, tựa vào đầu giường, vừa xoa cái bụng bầu sáu tháng, vừa nhìn bức chân dung Lã Ấn mà Diệp Dục đưa cho cô lúc chiều.
Cô đã không còn nhớ Lã Ấn trông như thế nào, kiếp trước lúc ở trong căn cứ Tương thành, cô chỉ nhìn Lã Ấn một lần những ngày căn cứ đã thành lập xong. Cô chỉ biết hắn bị mất một bên mắt, là dị năng giả có thể sử dụng động vật biến dị. Khi đó cô cũng không biết sẽ có một ngày phải đi ám sát Lã Ấn, nên cũng không ngắm kỹ hình dáng của hắn, có nhìn thì cũng không để trong lòng.
Lần này nhìn bức chân dung của Lã Ấn, nhất thời cảm thấy nghi ngờ, chỉ dựa vào hai nét bút đơn giản mà Diệp Dục có thể ám sát Lã Ấn thành công sao?
Tương Thành tháng năm, dù là ở nông thôn cũng có hơi nóng oi ả bốc lên. Tô Tô thở dài, đặt bức vẽ của Lã Ấn xuống tủ đầu giường, đứng dậy định đi tắm.
Sống trong xe RV tốt hơn bên ngoài kia nhiều bởi khách sạn đã lâu rồi không dọn dẹp sạch sẽ, nên tất cả mọi đồ vật bên trong, bao gồm cả đồ dùng trên giường tích trong kho cũng được nhóm anh Bì đem ra tẩy rửa một lượt.
Bọn họ rời đi quá vội vàng, đồ dùng phòng ngủ rất chiếm diện tích rất nhiêu thứ đã bị bỏ lại, hiện giờ phỏng chừng để để lại trong biển giòi chờ bị giòi cắn.
Để tránh cho sơn trang Bát Phương cũng có giòi xuất hiện, bác sĩ Hồng đã chế tạo thuốc khử trùng. Lúc này anh Bì và Trạc Thế Giai đang dẫn theo người phun vào từng ngóc ngách, khoảng ba tới năm hôm tới, họ không ở trong khách sạn này được.
Nên mọi người chỉ có thể ngủ trong xe ô tô, bên trong khách sạn toàn mùi thuốc khử trùng, thật sự không thích hợp cho phụ nữ có thai, trẻ nhỏ và người già ở. Hơn nữa mọi người thay đổi chỗ ở, ngoài Tô Tô ra, đêm đến cũng không hẳn có người ngủ. Như cha mẹ Tô luôn bận rộn bên ngoài, cũng không kịp về xe RV nghỉ ngơi.
Phòng tắm trong xe quá nhỏ, khó khắn lắm bụng to như Tô Tô mới có thể quay một vòng bên trong. Dạo này cô cũng không thích ở lâu trong không gian nhỏ hẹp thế này, cô luôn có cảm giác khó thở, đứng cũng khó, ngồi cũng khó, miễn cưỡng nằm ngủ một chút cũng bị bí đến mức tỉnh ngủ.
Nên Tô Tô tắm qua loa một lát rồi ra ngoài, cô mặc một chiếc váy ngủ bà bầu có đường kẻ sặc sỡ, vò mái tóc dài ướt nước đi vào phòng ngủ. Vừa vào đã thấy Diệp Dục đang nằm trên giường, Tô Tô bèn chỉ bức chân dung của Lã Ấn trên tủ đầu giường hỏi:
“Gần đây khu an toàn có tin tức gì mới không?”
“Nghe nói lũ giòi đó đã làm không ít người thiệt mạng.”
Diệp Dục đứng dậy, cầm bức chân dung của Lã Ấn ghim lên tường, rồi ngồi xuống giường cạnh Tô Tô, không biết moi được phi tiêu đồ chơi từ lúc nào, ném về phía bức chân dung của Lã Ấn, chiếc phi tiêu cắm vào chính giữa trán Lã Ấn.
Đợt tấn công của lũ giòi này đã khiến cho người trong khu an toàn hoàn toàn hiểu được thế nào là sự đáng sợ của động vật biến dị, tốc độ sinh sản đáng sợ không thể hình dung được, khiến người khác cảm thấy kinh khủng hơn cả zombie. Cảnh thường thấy là đội tiên phong dị năng vừa dọn sạch một con đường, lúc quay người định đi, giòi biến dị trên đường đó lại bắt đầu sinh sôi lại.
Đây là chuyện không thể lơ là. Hai ngày nay đều bị lũ giòi gây cản trở, Lã Ấn không kịp tìm Tô Tô gây chuyện, càng không có thời gian đi mở rộng địa bàn. Nhưng một khi đợt tấn công của giòi bị đàn áp, Lã Ấn sẽ nhanh chóng chấn chỉnh đội hình, đương nhiên nếu hắn không ngu thì tốt nhất không nên nhớ đến Tiểu Ái của Tô Tô.
Dù sao, không phải Lã Ấn còn có rất nhiều việc cần làm sao? Xây dựng căn cứ, mở rộng địa bàn, cái nào không quan trọng bằng việc tìm tới nơi xa xôi như Tô Tô chứ?
Tô Tô ngồi tựa vào gối, nhìn Diệp Dục đứng dậy, rút phi tiêu trên bức ảnh của Lã Ấn về, rồi lại đưa tay ném phi tiêu vào con mắt còn nguyên vẹn của Lã Ấn. Biểu cảm trên mặt cô như có điều suy nghĩ, lát sau mới giơ chân đạp Diệp Dục hỏi:
“Vừa rồi anh bận gì thế? Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng gà kêu.”
“Hai con gà biến dị đó…” Diệp Dục đứng dậy, rút phi tiêu trên bức tranh về, đứng cạnh Tô Tô nhắm mắt cảm nhận khoảng cách của phi tiêu trong tay, trước khi ném phi tiêu lần nữa, trả lời qua loa, “Chẳng biết dựng đâu cái ổ, đẻ một đàn gà con biến dị, mấy con gà con vừa đẻ ra đã to thế này rồi!”