Diệp Dục ném phi tiêu, mở mắt, vui vẻ nhìn phi tiêu của mình lại lần nữa ném trúng giữa trán Lã Ấn. Rồi quay lại giơ nắm tay lên với Tô Tô, tỏ ý đám gà con đó to bằng nắm tay anh, còn nhấn mạnh:
“Đám gà con đó nhiều quá, mười mấy con cứ chiếp chiếp kêu rồi chạy khắp nơi. Anh với Hộ Pháp định bắt để hầm ăn.”
“Oa, đương nhiên là được rồi. Có canh gà ăn rồi!” Tô Tô nghe xong, không hiểu sao lại cảm thấy đói bụng. Diệp Dục chưa kịp từ chối, cô lại tò mò hỏi, “Vậy hai con gà biến dị đó nuôi ở trong biệt thự Quả Táo bao nhiêu lâu cũng chưa từng thấy đẻ gà con. Vừa mới chuyển tới thôn Bát Phương sao đã thấy đẻ tận mười con?”
Khả năng sinh sản của động vật biến dị chỉ đi theo hai chiều hướng hoặc là không đẻ được con nào, hoặc là đẻ rất nhiều. Trước đây chúng không đẻ gà con có thể giải thích rằng vì không đẻ được, hoặc hai con gà đó không muốn đẻ. Biến dị rồi thì không nghĩ tới việc xxoo nữa, chẳng lẽ bây giờ bỗng dưng lại muốn xxoo đẻ gà con rồi sao?
Ồ, Tô Tô nghĩ ra rồi. Hai con gà biến dị cấp phổ thông đó có thể bị nhốt trong xe tải của Lý Tiểu Vũ, ngửi phải mùi hương kích thích đó trong thời gian dài. Tốc độ sinh sản của động vật biến dị trong mạt thế không thể dùng cách nhìn trước mạt thế được. Đầu của gà biến dị cấp phổ thông to hơn một phân ba so với loại trước mạt thế, một lần đẻ được mười quả trứng vẫn còn là ít.
Ấp trứng sao?!
No, chỉ cần nhìn vào tốc độ sinh sôi của đám giòi bọ kia là biết, trứng mà gà mái biến dị đẻ được, chỉ e vừa rơi xuống đất đã nở thành gà con, nếu cứ theo quan điểm trước mạt thế, nghĩ rằng phải trải qua quá trình ấp trứng thật lâu thì đâu thể gọi là gà con biến dị được!
Diệp Dục nghe xong, cười xấu xa. Anh ngồi xuống cạnh Tô Tô, đưa tay, ôm Tô Tô đang ngồi tựa vào đầu giường, bí hiểm ghé gào bên tai Tô Tô nói nhỏ, “Chiều tối hôm nay anh còn nhìn thấy con gà trống nhảy lên người con gà mái, đạp mái đó. Ở cạnh xe tải của Lý Tiểu Vũ luôn, ha ha ha!”
“Anh đang yên đang lành chạy đến chỗ Lý Tiểu Vũ làm gì?” Tô Tô tránh hơi thở nóng bỏng mà Diệp Dục thổi vào tai cô, khuôn mặt hoài nghi nhìn Diệp Dục.
Diệp Dục chợt giơ tay, vô tội nói, “Trời đất chứng giám, tại anh nghe thấy tiếng hai con gà ồn ào quá nên chạy qua xem. Ai biết con gà trống đó đang giở trò lưu manh?”
“Hừ, anh là lưu manh thì có!” Tô Tô đẩy Diệp Dục ra, lườm một cái, sau đó nằm xuống giường, kéo chiếc chăn mỏng lên đắp, “Tôi không nói chuyện với anh nữa, đi ngủ. Sáng sớm mai tôi còn phải đi đổ nước!”
“Hôm nay anh ngủ ở đây với em.”
Diệp Dục đứng dậy định vào nhà tắm để tắm rửa, Tô Tô nghe thấy bèn ngóc cổ dậy, nhíu mày hỏi, “Anh ngủ ở chỗ tôi còn ra thể thống gì nữa? Cha mẹ tôi về phải nói thế nào đây?”
Anh tưởng bây giờ còn đang ở trong khu biệt thự Quả Táo chắc? Tô Tô và cha mẹ chia ra hai phòng ngủ?! Đêm nào Diệp Dục cũng trèo tường vào phòng ngủ của cô chắc?
“Không sao, cứ nói là anh ở chỗ này bảo vệ cho em!”
Vốn dĩ Diệp Dục có ý định nhất thiết phải chui vào xe RV của Tô Tô để ngủ cũng vì muốn bảo vệ Tô Tô, không chạy đi bảo vệ Tô Tô thì mỗi đêm anh ngủ ké giường Tô Tô làm gì? Bụng Tô Tô to thế rồi, anh có muốn làm gì cũng không dám! Hơn nữa nửa đêm nửa hôm, lại ở một môi trường hoàn toàn mới, Diệp Dục cẩn thận hơn một chút cũng dễ hiểu.
Tô Tô nằm trên giường, nhắm mắt theo Diệp Dục. Cô còn chưa kịp nghĩ nếu bị cha mẹ nhìn thấy mình và Diệp Dục chung chăn chung gối, nhìn thấy Diệp Dục tắm xong thì nên trả lời thế nào. Cô nhắm mắt, ngả nghiêng trái phải một chút liền ngủ mất.
Đến khi Diệp Dục mặc quần đùi từ trong nhà tắm bước ra, cả người đầy hơi nước, nhìn thấy Tô Tô nằm bên mép giường, mái tóc ẩm ướt xõa tung trên gối. Tóc còn chưa kịp khô, thấm ướt một mảng trên chăn gối.
Anh nhìn bộ dạng mệt mỏi của Tô Tô mà đau lòng, nhẹ nhàng trèo lên, nằm đằng sau Tô Tô, dùng hơi nóng sấy khô tóc của Tô Tô. Chẳng mấy chốc, mái tóc ướt nước được đôi bàn tay anh sấy khô, đến chăn gối cũng được sấy khô ráo.
Ngày hôm sau, Tô Tô tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, cô nhíu mày, xoa thắt lưng đau mỏi, nhìn xung quanh. Không biết mình ngủ lúc nào, Diệp Dục đã đi từ sớm, cũng không biết đêm qua cha mẹ có quay về không. Cô ngáp dài, sau khi đánh răng rửa mặt, ra khỏi xe RV liền nhìn thấy một trận đại chiến thế kỷ giữa người và gà.
Nguyên nhân của chuyện là thế này, khoảng chiều ngày hôm qua, theo như lời Diệp Dục nói, con gà mái bị con gà trống xxoo, đẻ một ổ ít nhất mười quả trứng, toàn bộ là gà con biến dị. Lúc đó nhóm Diệp Dục cũng không quan tâm lắm, bắt vài con gà con làm thịt, để xe đông lạnh định ngày hôm sau, tức là hôm nay bỏ ra ăn.
Đám gà con còn lại, bọn họ thấy có vẻ ngoan ngoãn, cũng không có ý tấn công con người nên không quan tâm đến chúng nữa. Cho nên cuối cùng không biết đám gà con còn lại là bao nhiêu, khoảng tám con? Hay bảy gì đó? Tóm lại là đám gà con biến dị đó cả đêm hôm qua được nuôi thả.
Chúng ăn không ngừng, ăn giun trong đất, ăn rau trong ruộng, ăn tất cả những thứ chúng có thể tiêu hóa được. Cả một đêm mà đã to bằng hai nắm tay.
Chuyện này vốn không có vấn đề gì, ở nông thôn nhà nào chẳng nuôi vài con gà, dắt díu một đàn gà con?! Khoảng bảy tám con gà, đồ ăn nhà Tô Tô nhiều thịt nhiều rau, không tới mức không nuôi được mấy con gà con biến dị này.
Nhưng vấn đề quan trọng là con gà trống mất nết, nó như uống phải Viagra. Ăn no rửng mỡ lại đè gà mái ra xxoo, trong một ngày không biết con gà mái bị nó xxoo bao nhiêu lần, thật đáng thương!
Vốn dĩ con gà mái biến dị đó sống trong biệt thự Quả Táo bao nhiêu lâu cũng không thấy đẻ quả trứng nào, vừa bị nhốt cùng Lý Tiểu Vũ một hai hôm, không hiểu đã ăn phải cái gì hay ngửi phải cái gì, hay là lại kích hoạt khả năng đẻ trứng rồi?
Con gà mái biến dị cấp phổ thông đó vừa bước chân vào con đường xxoo liền bắt đầu đẻ trứng không ngừng, ngày thứ hai mọi người vừa tỉnh dậy đã lại thấy mười con gà con biến dị to bằng nắm tay, chạy lon ton sau mông anh chị gà của nó, tìm đồ ăn khắp nơi trong phòng bếp của khách sạn.