Sinh Con Thời Mạt Thế

“Làm phẫu thuật quần què gì cơ?!”

Lương Tiểu Kỳ mặc áo y tá, vẻ mặt tức giận. Vốn là bị Kiều Tư dọa sợ đến mức phải trang bị “vũ trang”, kết quả là quay về đầy vẻ tụt hứng. Cô chủ động đến ngồi xuống sofa đối diện với Tô Tô, tức giận nói:

“Cái cô Kiều Tư đó đúng là quen thói tiểu thư, đau một chút cũng không chịu được. Chỉ là co thắt tử cung bình thường trước khi sinh, cơn gò cũng chưa có quy luật, thế mà nói mình khó sinh, làm bọn tôi không thể phẫu thuật được!”

Tóc mai bên má của Trạc Thế Giai dính mồ hôi, nghe lời của Lương Tiểu Kỳ, khuôn mặt đầy sự bất lực và mệt mỏi, có vẻ như bị Kiều Tư hành hạ không ít. Đến cả áo blouse còn chưa kịp cởi, ngồi xuống sofa, nghiêng đầu nói với Tô Tô:

“Ở thời buổi này, phụ nữ mang thai có thể sinh thường thì cố gắng mà sinh thường. Ngoài việc bị đau đớn lúc sinh ra thì sinh thường rất có lợi cho bà mẹ và đứa trẻ, còn giảm phần trăm bị viêm nhiễm do phẫu thuật. Cô Kiều Tư đó nên chịu đau đớn một chút, rõ ràng là có đủ điều kiện sinh thường được nhưng cứ bắt tôi mổ!”

“Sau khi mổ xong còn bị đau nữa. Giờ thuốc mê của chúng ta rất hiếm, trừ cô ta phải chịu đau ra, thì làm gì có nhiều thuốc tê và thiết bị để giảm đau cho cô ta chứ? Còn bắt bọn tôi phải rạch đẹp đẹp một chút, cứ liên tục đưa ra yêu cầu này yêu cầu kia, đúng là…!!!”

Lương Tiểu Kỳ không thuận mắt kiểu chảnh chọe như Kiều Tư, chắc chắn trước mặt thế không phải chịu khổ chịu cực, đến đau đẻ cũng không muốn chịu. Cô ta hoàn toàn không chịu nghe lời bác sĩ y tá, nếu không phải tám vệ sĩ của Kiều Tư vác cô ta đến phòng khác, cô ta còn đang giận dỗi, sống chết không chịu đến “phòng khám nhà quê”.

Mà vừa rồi, Trạc Thế Giai và Quân Tửu kiểm tra cẩn thận, tình trạng xương chậu và vị trí thai của Kiều Tư đều vô cùng phù hợp với điều kiện sinh thường, thế nên mặc kệ Kiều Tư khóc lóc đe dọa thế nào, Trạc Thế Giai và Lương Tiểu Kỳ vẫn quay về khách sạn, chăm sóc Tô Tô và mười đứa trẻ, chỉ để lại mấy người Quân Tửu, Ngô Đao và Lý Minh chăm nom Kiều Tư, để cô ta có thể thuận lợi sinh con.

“Cô ta sinh xong, bảo Sở Hiên mau mau đón người đi đi,” Tô Tô nghe thấy thế, nói với qua cửa kính vào trong, “Chỗ nông thôn này, cũng thực sự không phải nơi dành cho tiểu thư, các anh cử người liên lạc với Sở Hiên, nói nếu hắn còn không tới đón người và thanh toán sinh hoạt phí của Kiều Tư thì đừng trách tôi bắt cô ra đi làm ruộng!”

Diệp Dục và mấy đồng đội theo sau vừa mới trở về từ chỗ Sở Hiên và Tạ Hào Thế, mới xuống máy bay chưa bao lâu, tai vẫn còn đang ong ong, chợt nghe thấy Tô Tô nói thế ai nấy đều hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh Bì vào sau nhóm lính đặc công, tay cầm hai chiếc vali, nách còn kẹp một quyển sổ. Anh tới trước mặt Tô Tô thì để vali xuống, đưa quyển sổ kẹp ở nách cho Tô Tô, ngồi xuống ghế sofa đối diện cô rồi nói:

“Thanh toán xong sinh hoạt phí của Kiều Tư rồi.”

Nói rồi anh Bì chỉ vào hai vali da vừa mới xách về, “Bên trong toàn bộ là tinh hạch mà Tạ Hào Thế và Sở Hiên đưa, họ nói chúng ta cứ kiểm tra một lượt, thừa thì ghi sổ, thiếu thì bù sau, Sở Hiên còn đặc biệt dặn dò bảo chúng ta cứ thanh toán trước khoản nợ của Kiều Tư và vệ sĩ của cô ấy.”

“Ồ, ra là thế!”

Tô Tô nhìn hai vali da, vừa rồi thấy anh Bì xách có vẻ rất nặng, ước chừng tinh hạch bên trong cũng đầy ắp. Vì thế cô liền thở dài, nghĩ tới tình hình hiện nay của Sở Hiên rất không ổn. Dù Sở Hiên có đón Kiều Tư về, chỉ e cô ta cũng không muốn đi.

Vậy cô đành để Kiều Tư đi làm ruộng thôi! Bất kể Sở Hiên thanh toán sinh hoạt phí của cô ta chưa, cô vì muốn tốt cho Kiều Tư, để cô ta trải nghiệm cuộc sống “nông thôn”, vừa hay hiểu thêm về nỗi khổ của con người thời mạt thế.

Tô Tô thầm tính trong lòng, Diệp Dục đi về phía cô, anh Bì gọi thêm hai người anh em, mở vali da bắt đầu tính số tinh hạch. Anh định đem toàn bộ số tinh hạch này cho Diệp Dục, Tô Tô và những dị năng giả trong thôn Bát Phương.

Theo ý của anh Bì, hiện giờ trong thôn Bát Phương chưa có hệ thống kinh doanh, người thường không dùng tới tinh hạch, dùng không hết lại chia tinh hạch cho người thường. Nếu thực sự chia tinh hạch cho mỗi người thường thì bọn họ có kiếm nhiều hơn nữa cũng không đủ để chia. Nếu sau này, xã hội phát triển lại, những người tham gia xây dựng thôn Bát Phương muốn rời đi, họ có thể tới chỗ anh lĩnh một khoản tinh hạch để sử dụng ở khu an toàn.

Cho nên tất cả tinh hạch hiện nay thôn Bát Phương kiếm được đều đưa cho các dị năng giả, không chỉ những người như Tô Tô và Diệp Dục, còn cả những dị năng giả nhàn tản, chỉ cần đến chỗ anh Bì đăng ký, nhận việc, đều có tinh hạch. Tinh hạch phát cho dị năng giả để họ có thể bổ sung dị năng, đây cũng là một kiểu đầu tư của thôn Bát Phương với các dị năng giả.

Các dị năng giả đương nhiên không ý kiến gì với cách làm này của anh Bì, chỉ có một số ít người thường có ý kiến, nhưng đại đa số cảm thấy chỉ cần có đủ ăn, có nơi an toàn để ngủ là được rồi. Phát tinh hạch cho họ, họ cũng không có chỗ dùng.

Anh Bì tính công mấy ngày làm việc ở thôn Bát Phương của họ, mỗi người 50 tinh hạch tiền đền bù một ngày. Cũng bởi cách làm đó mà những người không muốn ở lại thôn Bát Phương, sau khi lĩnh tiền liền không nỡ đi nữa.

Chuyến bay vào biển giòi lần này trở về, kiếm được khá nhiều tinh hạch. Anh Bì và mấy tên du côn ngồi đếm tinh hạch ở phòng khách.

Diệp Dục và mấy người anh em liền thu xếp đồ ăn, ăn xong thì nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi xong bèn đi làm nhiệm vụ giết gà. Tô Tô tỉnh dậy, ra ngoài đi dạo với Trạc Thế Giai và Lương Tiểu Kỳ.

Một lát sau, có một người đàn ông mặc quân phục, được một anh du côn dẫn vào đưa cho Tô Tô một bức thư.

Bức thư của Lý Oánh viết, trong thư kể lại tường tận trong tay Lã Ấn có bao nhiêu dị năng giả, bao nhiêu con tin, giọng điệu chân thành.

Tô Tô đọc xong, liền phát hiện ra Tạ Thanh Diễn và mẹ Tạ hiện nay đều trong tay Lã Ấn. Theo phân tích của Lý Oánh, Tạ Hào Thế bị vây trong biển giòi, mà không sử dụng lực công phá mạnh mẽ của dị năng giả hệ lôi điện để xông ra khỏi vòng vây, một là bởi Tạ Hào Thế chưa tới cảnh giới liều mạng, hai là trong tay Lã Ấn còn có Tạ Thanh Diễn và mẹ Tạ.

Chuyện này thật nực cười, không biết lúc đầu mẹ Tạ tự mình dâng lên cửa có đoán được mọi chuyện sẽ phát triển thế này không? Một người phụ nữ chuẩn mực như bà ấy rốt cục có hiểu rằng, một ý nghĩ sai lúc đầu sẽ liên lụy tới Tạ Hào Thế đến tận bây giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui