Sinh Con Thời Mạt Thế

Tô Tô chống nạnh tiến về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn anh lính đặc công đứng trên nóc nhà đang phất tay chào hỏi cô. Cô cũng phất tay tỏ vẻ đáp lại, sau đó tiếp tục tản bộ đến khu đất trồng rau.

Đất trồng trọt ở thôn Bát Phương khá màu mỡ. Mặc dù không có mẹ Tô dùng dị năng hệ mộc phát triển nhưng nhờ nỗ lực của nhóm lao động, cây cối phát triển thuận tự nhiên dường như cũng rất tốt. Tô Tô nhìn mảnh đất trồng rau đã lên biết bao là mầm xanh.

Sau lưng cô là tòa biệt thự, trước biệt thự là những binh lính và người may mắn sống sót xếp hàng chờ cơm ngoài sân. Tô Tô đứng cách nhóm lao động không xa, nhưng vì cách một biệt thự nghỉ dưỡng, cô cảm thấy thật thanh bình trong sự náo động.

Có điều từ trước đến nay, năm giác quan của cô vốn đã nhạy hơn người thường, lên đến dị năng cấp ba lại càng mạnh mẽ, chút âm thanh bất thường không thể qua được tai Tô Tô. Giờ khắc này, trong một tòa biệt thự cách đó không xa, cô nghe thấy tiếng phụ nữ đang rên rỉ.

Dường như có cả tiếng đàn ông đang kêu lên sung sướng. Nam nữ quấn quýt bên nhau, người nghe liên tưởng vô hạn.

Làm việc nặng nhọc như vậy mà vẫn có người có hứng với “chuyện ấy”? Bọn họ lấy hứng thú từ đâu vậy?

Tô Tô nghiêng đầu nhìn về căn biệt thự phát ra âm thanh đó. Sân sau, quần áo phụ nữ và đồ dùng hàng ngày, đồ lót và váy vóc treo trên dây phơi. Góc nhà còn có một đôi giày cao gót?!

Nhìn giày cao gót, Tô Tô càng cảm thấy bất ngờ hơn. Trong thời đại con người sống thoải mái, sung túc thì dù ban ngày họ mệt đến đâu, rảnh rỗi cũng sinh hứng thú là bình thường.

Nhưng giờ đang mạt thế, thôn Bát Phương cơ cực, đường xi măng phủ đầy đất, thế mà có phụ nữ đi giày cao gót?!

Hơn nữa, chỗ quần áo và đồ dùng phụ nữ kia trông như không chỉ có một hai người, mà còn có rất nhiều phụ nữ đang ở đó.

Tô Tô hơi ngạc nhiên, xoa cái bụng nhô ra của mình rồi tiến về phía biệt thự kia. Từ mảnh đất trồng rau, một con gà con chợt nhảy ra “cục cục”, mổ rau mầm ăn. Tô Tô nhướng mày, ném một mũi tên nước giết chết con gà.

Chuyện tiếp theo nằm ngoài tầm kiểm soát. Con gà con đó đang ngậm một con côn trùng trắng trong miệng. Hình như con côn trùng đó chưa bị mổ chết thì gà đã ngã xuống, nó lắc lư cái thân nung núc với cái mồm đỏ chui vào trong miệng gà con.

Vài giây sau, đám giòi bọ sinh sôi liên tục ăn hết đầu con gà, con giòi này đẻ ra con giòi khác, mỗi con chỉ to bằng tầm hạt gạo. Chúng ngọ nguậy trước mặt Tô Tô, con chui vào đất, con tiến về phía cô.

Tô Tô lùi lại một bước, trợn mắt nhìn đám giòi lúc nhúc phủ trắng vườn rau, tỏa ra bốn phía. Cô khoát tay làm cả vườn rau đông lạnh lại. Trong nhát mắt, một tầng băng trắng phủ lên mầm rau xanh non, lớp băng tuyết cũng xuất hiện trên mặt đất, cả hàng rào cũng bị phủ trắng tuyết lạnh.

“Ôi…”

Tô Tô thở dài. Cô muốn bảo vệ vườn rau mầm không bị gà con phá hoại, không ngờ cuối cùng lại phải hủy cả một vườn rau củ!

Tô Tô lắc đầu, mở hàng rào, bước lên lớp tuyết dày, nhìn những rau mầm phủ băng. Những con giòi chen chúc trong cành lá bé tí như hạt gạo dường như đang giãy giụa, chống lại cái rét lạnh.

Tô Tô làm tan băng trên rau rồi tạo một bát băng, xếp rau mầm vào trong. Cô quỳ xuống, vun tuyết trong bát lại rồi tạo một nắp đậy lên trên để tránh giòi mò vào rau bên trong.

Cô bắt đầu ngẫm nghĩ. Thôn Bát Phương này cách khu an toàn của Lã Ấn cả giờ lái xe, tại sao lũ giòi bọ bé tí này đến đây được?!

Đây chính là việc lớn. Hóa ra thôn Bát Phương không êm ả như bề ngoài. Cô cầm cái bát băng che kín xoay người, chống nạnh về xe.

Xe của anh Bảo là một chiếc xe cũ, da bọc cũng cũ, hôm nay mang cơm nên mùi không dễ chịu lắm. May mà giờ Tô Tô đã qua giai đoạn đầu, không dễ nôn nghén. Cô lên xe, đặt bát băng lên vị trí cửa sổ trước mặt.

Lúc sau, binh lính và người thường đã nhận cơm xong. Bọn họ đứng tại chỗ, hoặc ngồi xổm xuống ăn ngấu nghiến. Anh Bảo mang nồi cơm không đặt ra khoang sau xe, chuẩn bị quay về.

Trời đã sẩm tối. Đội đào mương nước trở về biệt thự nghỉ ngơi. Tô Tô nhìn thấy hai ba cô gái mặc váy đủ màu từ căn biệt thự lúc nãy đang tựa vào cạnh cửa tầng một.

Nhìn bọn họ đều có vẻ bình thản, thậm chí còn trêu đùa nhau, dường như không hề thấy xấu hổ với hành vi này của mình. Người phụ nữ xinh đẹp nhất là người tựa vào cạnh cửa. Cô ta mặc váy liền không tay, nghiêng đầu nhìn Tô Tô chớp mắt, dường như sốt ruột, lại có vẻ thắc mắc vì sao chiếc xe này của cô chưa đi.

“Mấy người phụ nữ này làm gì?”

Tô Tô nhìn ra bãi đất trống, có mấy tên lính và người thường tay cầm bát cơm nhưng không ăn, dáng vẻ khát tình. Họ chỉ đang chờ xe của Tô Tô rời đi là bước ngay về phía mấy người phụ nữ kia.

Anh Bảo đã về ghế lái. Thấy Tô Tô lườm mình hỏi, anh Bảo sửng sốt, chỉ sợ Tô Tô hiểu lầm anh Bì, vội vàng giải thích, “Đây là mấy người mới đến hôm qua. Anh Bì chưa phân công công việc cho họ, chỉ bảo họ đến đó ở trước. Không ngờ họ lại làm nghề bán thân.”

Người làm du côn từ trước mạt thế như anh Bảo không lạ gì chuyện này. Từ khi vào đời, anh vẫn luôn theo anh Bì, ở chỗ anh Bì. Anh Bì là ông trùm xã hội đen, trong tay có mấy quán bar lớn. Ngày thường, anh Bảo vẫn trông quán cho anh Bì nên rất quen thuộc với loại đàn bà gọi là đến này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui