“Ồ!”
Lời này khiến cho Tô Tô cảm thấy rất bất ngờ. Cô còn cho rằng Lý Oánh năm lần bảy lượt gửi thư cho cô, từng chút tiết lộ tình hình cụ thể của chỗ Lã Ấn cho cô biết là định xúi giục cô ra tay trước với hắn chứ.
Kết quả, cuối cùng Lý Oánh không đợi được Tô Tô ra tay, cô ta quyết định tự mình ra tay trước.
Tô Tô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông mặc quân phục đến đưa tài liệu đến trước mặt, giơ tay nhận lấy. Cô nhìn kẹp tài liệu màu xanh trong tay. Vừa mở ra xem, đập vào mắt Tô Tô là một tấm bản đồ, bên trên có ký hiệu mũi tên màu đỏ, xanh, đánh dấu phương hướng tối nay Lý Oánh và Vương Tử Kiều tấn công Lã Ấn.
“Chúng tôi định sẽ tấn công vào từ ba hướng, có thể lấy được đầu của Lã Ấn là tốt nhất. Nếu như không giết được hắn, cũng phải cố hết sức ép hắn chạy trốn từ phía tây.”
Tô Tô cầm tấm bản đồ lên cẩn thận xem xét, người đàn ông mặc quân phục kia liền ở bên cạnh giải thích. Mũi tên màu đỏ là tuyến đường tiến công của Lý Oánh và Vương Tử Kiều. Mũi tên màu xanh là phương hướng mà Lã Ấn có thể sẽ chạy trốn.
“Sao tất cả những hướng tháo chạy này đều đi qua thôn Bát Phương của chúng tôi thế?”
Anh Bì ở bên cạnh Tô Tô, ghé đầu vào nhìn. Tô Tô liền đưa tấm bản đồ cho anh xem, rồi lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, hỏi:
“Giết Lã Ấn, các người nắm chắc mấy phần?”
“Ba phần!”
“Theo tôi biết, Lã Ấn và Vương Tử Kiều có tổng cộng là sáu nghìn người, đóng quân ở trong một khu an toàn. Tuy nhiên, cách đây không lâu, các người và Lã Ấn mới dần dần chia phe cánh. Trong sáu nghìn người, Vương Tử Kiều chỉ lôi kéo được một nghìn người thì làm sao nắm chắc ba phần giết Lã Ấn chứ? Hơn nữa, với tính cách của Lý Oánh, chắc chắn còn muốn lôi kéo, thu nạp năm nghìn người còn lại trong tay Lã Ấn.”
Nếu Lý Oánh làm thật thì Tô Tô cũng sẽ nghiêm túc hơn, cũng sẽ không che giấu hứng thú của mình với hành động này trước mặt người đàn ông này. Cô đã muốn giết Lã Ấn từ lâu rồi, nếu Lý Oánh đã cầm đầu thì Tô Tô cũng sẽ đến góp vui.
“Không giấu gì cô, cách đây không lâu, Lã Ấn bị thương nặng lại cưỡng ép thăng cấp dị năng, hấp thụ quá nhiều tinh hạch, khiến cho cơ thể bị tổn hại. Mà trong số năm nghìn người kia có người sớm đã bất mãn với những chính sách tàn bạo của Lã Ấn. Tối nay, bọn họ sẽ rút về canh giữ ở khu vực đội trưởng của chúng tôi chỉ định, sẽ không gây ra bất kỳ quấy nhiễu nào với chúng ta. Những người còn lại… Đương nhiên chúng tôi hy vọng có thể giữ lại tù binh, nhưng trên đời không có gì là tuyệt đối. Nếu như bọn họ thề chết đi theo Lã Ấn vậy thì cũng đừng trách chúng tôi vô tình.”
Trong thời gian ngắn, người đàn ông đã vẽ ra một trận sát phạt. Lời nói của hắn cho anh Bì rùng mình, sắc mặt Tô Tô cũng lạnh lùng hơn.
Con người muốn làm chuyện lớn, tất phải bỏ qua những chuyện vặt vãnh. Thời thế thay đổi, mạng người căn bản không đáng tiền. Mạt thế vừa mới bắt đầu, xã hội loài người vẫn chưa được thiết lập lại, các thế lực đua nhau tranh quyền đoạt thế. Cục diện như vậy, sau này sẽ càng ngày càng nhiều.
Một nghìn người hay năm nghìn người, cũng chỉ là tính binh sĩ chưa tính đến số người may mắn sống sót. Bây giờ, kẻ cầm đầu giương súng muốn đánh nhau, lại sẽ có bao nhiêu người sống sót gặp họa đây?
Tô Tô gật đầu, không nói gì, chỉ cầm bản đồ đứng dậy, nói với người đàn ông kia: “Anh về đi, nói với Lý Oánh, tôi chúc cô ta thành công.”
Chỉ thế thôi? Vẻ mặt người đàn ông kia sững sờ trong chốc lát. Phó đội trưởng Lý Oánh của bọn hắn đã ám thị, công khai bày tỏ thành ý mà Tô Tô vẫn không dao động? Chẳng lẽ cô ta thực sự là một kẻ hèn nhát?
Nhưng bây giờ, dị năng giả có thể điều khiển giòi bọ trong tay bọn hắn đã dần dần không thể khống chế được đám giòi bọ ở xung quanh. Điều này không phải do số lượng giòi bọ nhiều lên mà do năng lực không chế giòi bọ của Lã Ấn đã càng ngày càng cao hơn người dị năng giả kia.
Sau khi cục diện giằng co bị phá vỡ, không phải bọn họ ra tay trước thì là Lã Ấn không nhịn được muốn xử lý bọn họ. Việc đã đến nước này, Lý Oánh đương nhiên sẽ lựa chọn ra tay trước.
Nhưng, trước khi ra tay, Lý Oánh vẫn muốn lôi kéo Tô Tô làm chuyện xấu với mình. Cô ta tính toán nếu như có thể được nhóm người Diệp Dục giúp đỡ thì phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều. Cộng thêm Lã Ấn bị bao vây, tâm tính bất ổn, muốn cưỡng ép thăng cấp dị năng, hấp thụ quá nhiều tinh hạch, cơ thể sớm đã không chịu được. Lý Oánh có thể hoàn toàn chiến thắng.
Ai ngờ, Tô Tô lại khó khống chế như vậy. Không ai biết lúc này trong đầu cô đang nghĩ gì, chỉ hỏi người đàn ông mặc quân phục có mấy câu đơn giản liền bảo hắn đi về.
Từ đầu đến cuối, cũng không biểu hiện thái độ gì hay nói bảo Diệp Dục đi giúp Lý Oánh…
Anh Bì vẫn đang nghiên cứu tấm bản đồ ở bên cạnh, thấy người đàn ông kia rời đi, liền đặt tấm bản đồ xuống, vẻ mặt khó xử nói: “Tô Tô chuyện này nói ra vừa dễ lại vừa khó. Lã Ấn mà chết, chưa chắc Lý Oánh đã an phận?”
“Tôi đương nhiên biết Lý Oánh sẽ không an phận.” Tô Tô đứng dậy, khẽ cử động đôi chân sưng phù, suy tư nói, “Nhưng trước mắt, mục tiêu quan trọng nhất là Lã Ấn. Chúng ta không ai biết trong thôn Bát Phương có bao nhiêu nội gián, những tên nội gián này sẽ ra tay gây rối lúc nào. Cho nên, chỉ có thể nhanh chóng giải quyết tận gốc, Lã Ấn không thể không chết. Nếu như hắn không chết, thì sẽ luôn nghĩ đến chúng ta. Tôi đi tìm Diệp Dục, tranh thù không để Lã Ấn sống qua ngày mai.”
Nói xong, Tô Tô liền đi ra ngoài. Cô tìm thấy Diệp Dục đang ở sau khách sạn luyện tuyệt kỹ phi tiêu với một con gà biến dị. Tô Tô đưa bản đồ cho anh.
Không cần Tô Tô giải thích giống như người đàn ông mặc quân phục kia, Diệp Dục vừa nhìn đã hiểu tấm bản đồ chiến thuật này. Tay cầm một cái phi tiêu do Thầy Bói đặc chế, nghiêng đầu liếc nhìn con gà biến dị đang giãy giụa ở cách đó không xa. Trên người nó bị cắm một cái phi tiêu y hệt như vậy.
“Lý Oánh nói Lã Ấn vì muốn khống chế cục diện, cưỡng ép hấp thụ tinh hạch, bây giờ cơ thể sắp không chịu được rồi!”
Diệp Dục thu phi tiêu trong tay, gấp bản đồ lại, nhìn Tô Tô gật đầu, anh rất bình tĩnh nói tiếp, “Vậy được, em về nghỉ ngơi đi, anh đi lấy đầu Lã Ấn cho em.”
Nói xong, Diệp Dục liền cất bước, định đi triệu tập người. Tô Tô lại quay người, ưỡn bụng đi theo phía sau anh, hỏi: “Anh định lấy đầu Lã Ấn thế nào? Vào khu an toàn giúp Lý Oánh giết hắn sao?”
Ở phía trước, Diệp Dục dừng bước, quay người lại. Bộ quần áo rằn ri trên người khiến anh trông cực kỳ dũng mãnh. Anh cúi đầu cười với Tô Tô, “Em không xem tuyến đường Lý Oánh vẽ cho Lã Ấn chạy trốn sao? Ba con đường, ba mũi tên, đều là đi ra từ phía tây. Anh không có hứng thú tấn công khu an toàn. Anh cứ canh giữ ở phía tây, chờ Lã Ấn chạy ra thôi.”
Theo ý đồ trong tấm bản đồ Lý Oánh vẽ, cô ta không có ý định giết Lã Ấn trong khu an toàn. Cô ta muốn ép hắn chạy ra khỏi khu an toàn, mượn tay Tô Tô và Diệp Dục giải quyết hắn. Bằng không cô ta tấn công từ ba con đường đông, nam, bắc, chỉ chừa lại mỗi con đường phía Tây cho Lã Ấn để làm gì? Chính là muốn Lã Ấn dẫn người chạy ra từ hướng đó.