Sinh Con Thời Mạt Thế

Nói cách khác, ngoài mặt, Lý Oánh ra tay với Lã Ấn trước, nhưng trên thực tế chính là đang ép Tô Tô và Diệp Dục cùng hành động.

Theo tính cách của Lã Ấn, sao hắn có thể cam tâm bị thuộc hạ cũ của mình ép rút lui chứ? Tất nhiên là phải nghĩ cách xây dựng lại thế lực, đến lúc đó phải làm cái gì đó khi đi qua thôn Bát Phương. Lý Oánh đánh cược chính là Tô Tô sẽ không tha cho hắn, chắc chắn sẽ giết hắn ở đó.

Bố cục chiến thuật này, Diệp Dục vừa xem đã hiểu, cũng chỉ có Tô Tô và anh Bì là người ngoài ngành nên không hiểu!

Trước tiên không nói đến việc Lý Oánh lấy đâu ra tự tin, cho rằng mình chắc chắn sẽ ép được Lã Ấn chạy ra khỏi khu an toàn hay chạy ra từ phía tây. Cô ta đã thiết kế chiến thuật như vậy, nếu như Tô Tô chắc chắn không thể để Lã Ấn sống, đây chính là một cơ hội tốt để giết hắn.

Bất kể Tô Tô có giúp Lý Oánh không, Lý Oánh có lợi dụng được hay không, thì trước mặt giết chết Lã Ấn là thực tế nhất.

“Vậy tôi cũng đi!”


Tô Tô lại tiến lên trước hai bước, dáng vẻ không chịu đứng ngoài cuộc. Diệp Dục vội vàng bày ra biểu cảm “tôi sợ em rồi”, chống nạnh nhìn Tô Tô. Sau đó chạy mất hình, nhanh như một cơn gió, Tô Tô đuổi theo cũng không kịp.

Gần đến trưa, cả thôn Bát Phương, bộ đội đặc công đột nhiên không thấy bóng dáng một cai cả, giống như nhân lúc không ai để ý, thần không biết quỷ không hay đi đâu mất. Không nói cho ai biết, cũng không biết lúc nào sẽ quay về.

Buổi trưa, không ai phát giác có điều gì bất thường. Mặt trời gay gắt thiêu đốt mặt đất, nóng đến mức khiến người ta có cảm giác cáu gắt. Người trong thôn Bát Phương rất bình tĩnh ăn bữa trưa. Ăn xong, Tô Tô cho người mở điều hòa trung tâm của khách sạn.

Mở điều hòa phải dùng điện, nhưng may mà toàn bộ tường bên ngoài khách sạn đều được lắp đặt pin mặt trời. Gần đây nắng quá gay gắt, chỉ mở điều hòa trung tâm sẽ không bị mất điện.

Đám người đào chiến hào trong thôn Bát Phương những ngày này khá khổ sở. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bất cẩn một chút là sẽ mất mất mạng. Cha Tô đã cho đám công nhân nghỉ tránh nắng giữa trưa. Sáu giờ sáng bắt đầu làm việc, mười giờ nghỉ ngơi, năm giờ chiều lại bắt đầu làm đến mười hai giờ đêm thì nghỉ.

Giữa trưa, Tô Tô không hề buồn ngủ, cô liền theo anh Bảo xuống dưới đưa cơm, muốn xem cha mẹ cô, không biết tối qua sau khi hai người cãi nhau xong, hôm nay đã giảng hòa chưa. Lý Tiểu Vũ cũng đi cùng. Cô vừa mới tỉnh dậy, không hiểu rõ lắm về hoàn cảnh xung quanh, đi quanh thôn Bát Phương với Tô Tô cho có bạn.

Cả quãng đường, anh Bảo lái xe, Lý Tiểu Vũ ngồi trên ghế phụ, Tô Tô ngồi phía sau. Anh Bảo vừa lái xe, vừa trêu Tô Tô:

“Thời tiết này dự là càng ngày càng nóng. Tô Tô, chi bằng mỗi ngày tôi lái xe đưa cơm đều dẫn theo cô nhỉ? Chỉ cần đặt cô ngồi ngoan ngoãn trên xe của tôi thì không cần phải mở điều hòa nữa, tiết kiệm khá nhiều xăng cho tôi đấy.”

“Ha ha ha ha ha.”

Tô Tô không cười, chỉ có Lý Tiểu Vũ cười. Hôm nay, Lý Tiểu Vũ mặc một chiếc áo phông tay ngắn màu trắng, quần yếm bò cộc, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, ngón tay theo thói quen đẩy lên mũi. Sau khi phát hiện mình biến dị, cô không cần đeo kính nữa, nhất thời bứt rứt ngón tay, lại quay đầu nhìn “điều hòa hình người” phía sau, cười nói:

“Câu này có lý lắm. Tô Tô, cậu xem bên ngoài nóng nực như vậy, nhưng hai chúng tôi và cậu ngồi chung trong xe bé tẹo mà cả người đều lạnh đến nổi da gà này.”


“Trách tôi à?!”

Tô Tô lườm Lý Tiểu Vũ. Khí lạnh quanh người cô là tự có, thuộc hệ thống tự động điều chỉnh thân nhiệt của cơ thể. Có nghĩa là bên ngoài càng nóng nực thì khí lạnh quanh người cô càng nhiều. Đây chính là bản năng cơ bản vốn có của một dị năng giả hệ băng.

Sau đó, Tô Tô ngửi thử mùi trong xe. Ngoại trừ mùi trên người anh Bảo thì không ngửi thấy chút mùi thơm nào. Cô liền tặng cho Lý Tiểu Vũ một ánh mắt khen ngợi. Xem ra Lý Tiểu Vũ kiểm soát mùi thơm trên cơ thể mình rất tốt, không hề xuất hiện hiện tượng không thể khống chế khí lạnh quanh mình giống Tô Tô.

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến thôn Bát Phương. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, một khoảng đất trống gần cổng thôn chỉ có mấy con gà biến dị thì không có bóng dáng ai khác.

Ba người Tô Tô đỗ xe xong rồi xuống xe. Lý Tiểu Vũ giúp anh Bảo xách đồ ăn trong cốp xe ra. Tô Tô thì đỡ bụng, đi được hai bước về phía biệt thự của ba mẹ mình thì cô nhớ đến đám cây bụi biến dị trồng dưới tường rào, liền đổi hướng, đi xem chúng trước.

Cô vừa đi đến khu đất trống thì tốp năm tốp ba binh sĩ và người sống sót đi ra từ các căn biệt thự, giúp anh Bảo khiêng bàn, đặt đồ ăn và thùng cơm.

Bởi vì hôm nay Diệp Dục và nhóm lính bộ đội đặc công không biết đã đi đâu, tất cả thanh niên đều bị gọi về sơn trang Bát Phương làm nhiệm vụ canh gác bổ sung vào vị trí của nhóm người Diệp Dục.


Vì vậy, hôm nay chỉ có một mình anh Bảo đến đưa cơm. Lý Tiểu Vũ rất tự giác, không cần anh Bảo lên tiếng, cũng không cần Tô Tô căn dặn, cô đã chủ động cầm thìa tới múc thức ăn vào bát cho những người đang đứng xếp hàng.

Thức ăn của thôn Bát Phương rất ngon. Thịt gà được chặt miếng nhỏ hầm rất thơm. Hôm nay lại có cả một bát to rau cải và một bát canh gà. Thức ăn đầy ắp trong bát. Lý Tiểu Vũ xuống dưới liền cầm thìa to múc thức ăn thành ngọn vào bát cho mọi người.

Tô Tô đi đến cổng sắt ở đầu thôn, quay đầu lại nhìn thì phát hiện ngày càng có nhiều người sống sót và binh sĩ đi ra, bê bát cơm giữa trời năng, xếp hàng chờ lấy cơm. Một người phụ nữ đi ra từ căn biệt thự của Mai Thắng Nam cách đó không xa. Cô ta mặc áo ngủ ren, tay cầm bát cơm, trông có vẻ là định đi đến xếp hàng lĩnh cơm.

Tô Tô mỉm cười, mở một cánh cánh cổng phụ, đi ra ngoài tường rào bằng đất.

Bởi vì điều kiện có hạn, bức tường rào này được xây hoàn toàn bằng đất đào lên từ mương nước, xen lẫn với đá mà dị năng giả hệ thổ biến ra, đắp đơn giản thành một bức tường đất, không chịu nổi sự tập kích bằng hỏa lực lớn, ngay đến dị năng của dị năng giả nó cũng không chống đỡ được.

Ít ra nó có thể đối phó với lũ zombie và thú biến dị. Thấy những công nhân ngày nào cũng siêng năng làm việc, sắp đào mương nước được một nửa thôn rồi, cha Tô suy nghĩ gần đây có thể tổ chức nhóm vài dị năng giả hệ kim, phủ thêm một lớp kim loại khi tường đất chuẩn bị xây xong. Còn có hai đài quan sát hai bên cổng thôn cũng có thể trộn lẫn một ít kim loại, như thế sẽ bền vững và kiên cố hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận