Tô Tô bày vẻ “tất cả giao cho anh”, cười với Lý Tiểu Vũ, rồi đi vòng qua chiếc bàn dài trước mặt về phía biệt thự của cha mẹ Tô.
Vừa vào trong đã thấy cha mẹ Tô ngồi hai bên của bàn ăn, hai người đang cúi đầu im lặng ăn cơm. Thấy Tô Tô đi vào, mẹ Tô nghiêm mặt, rồi lại cười xòa vẫy tay, bày bát đũa đã chuẩn bị cho Tô Tô,
“Con gái, mau lại đây ăn cơm thôi.”
“Con ăn rồi.”
Tô Tô chống eo, chậm rãi đi vào giữa căn phòng, dù nói thế nhưng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô vẫn thấy hơi đói, bèn ngồi xuống cầm bát đũa mẹ Tô đưa tới, ăn tạm hai ba miếng, nhìn cha Tô vẫn luôn im lặng, hỏi:
“Cha, tối cha có về biệt thự ngủ không?”
“Tối nay không được. Không biết đám A Bảo kiếm đâu được máy đào cỡ nhỏ, cha phải đi nghiên cứu.”
“Hừ, máy đào thì có gì mà nghiên cứu? Tôi thấy ông định đợi mấy con hồ ly tinh đó đến thì có.”
Mẹ Tô lập tức tiếp lời cha Tô, đó là những lời xuyên tạc, bẻ cong. Cha Tô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn mẹ Tô, rồi lại nhìn Tô Tô, ông cảm thấy tốt nhất không nên cãi nhau với người bảo thủ như mẹ Tô trước mặt con gái. Ông đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra cửa.
“Con xem đi, con xem đi, con xem thái độ của cha con đấy, nói ông ấy không có gì ai tin được!” Mẹ Tô tức đến thở hổn hển, nhưng cũng không đuổi theo mà biến bực tức thành ham muốn ăn uống, bà xới hai bát cơm, kêu ca với Tô Tô, “Con nói xem, con giữ lại con hồ ly tinh như Mai Thắng Nam làm gì? Cả ngày chỉ mặc đồ hở hang, lẳng lơ như thể thèm khát đàn ông lắm, còn không mau đuổi nó đi, trả lại sự trong sạch cho thôn Bát Phương này!”
“Mẹ!” Tô Tô cúi đầu ăn cơm, mẹ Tô liên tục càm ràm bên tai, cô sắp không chịu được nữa, bèn nói, “Con nói với mấy người bên Mai Thắng Nam rồi, sau này không được có ý với cha nữa. Mẹ, thực ra Mai Thắng Nam không có lẳng lơ như vẻ ngoài đâu, cô ấy chỉ… chỉ biểu hiện ra thế thôi.”
“Vớ vẩn, mẹ nhìn người còn già đời hơn con nhiều,” Mẹ Tô xới xong cơm, nói với Tô Tô, “Đêm nay mẹ ở lại đây, bố con không đi, mẹ cũng không đi. Mẹ thấy hôm nay không biết đám Diệp Dục đi làm gì rồi, con ở lại đây nói chuyện với mẹ.”
“Được, con ở với mẹ.”
Tô Tô nghe theo, mẹ Tô bảo cô ở đây với bà thì cô ở lại, thực ra Tô Tô cũng hiểu mẹ Tô, mẹ và cha làm vợ chồng cả đời, trước giờ cha cô chưa từng có tin đồn ong bướm bên ngoài chủ yếu vì phụ nữ quanh ông không chịu được vẻ nhu nhược của ông. Hơn nữa cha Tô chỉ lái xe bus, nhìn không ra người có tiền, bình thường làm gì có cô gái nào muốn dính lấy người như thế?
Nhưng giờ là mạt thế, thân là cha đẻ của chủ sơn trang Bát Phương, ở trong thôn Bát Phương nhỏ nhoi này cũng coi như là người có địa vị, vô tình lại có mấy người phụ nữ để ý, hồi chuông cảnh báo trong lòng mẹ Tô vang lên. Hơn nữa bà lại tận mắt nhìn thấy cảnh mấy cô gái bên Mai Thắng Nam vây quanh cười đùa với cha Tô, mẹ Tô không khó chịu mới lạ.
Người phụ nữ đã dành những gì đẹp nhất thời trẻ cho người đàn ông, đến khi già rồi không còn đáng tiền nữa, nhưng đàn ông không như thế, càng già càng đáng tiền, người như cha Tô có thể khiến mẹ Tô không cảm thấy nguy cơ gì sao?
Tô Tô vừa dỗ dành vừa an ủi mẹ Tô hồi lâu, cô ở cùng mẹ trong biệt thự nhỏ ở thôn Bát Phương cả một buổi chiều, ăn cơm tối xong. Đến đêm, cha Tô liền ra ngoài xem xét chiếc máy đào của ông, mẹ Tô sợ cha Tô lại nói dối, đi tìm hồ ly tinh Mai Thắng Nam nên cũng đi theo.
Một mình Tô Tô ở lại trong biệt thự, xoa Tiểu Ái trong bụng, cô ngồi trong phòng khách nhìn sắc trời ngày một tối.
Trời sao hôm nay rất đẹp, dòng sông sao lấp lánh trôi về phía bắc trong màn đêm đen, trong thôn Bát Phương, những người lao động bắt đầu làm việc, trong tiếng ồn ào có cả sự tĩnh lặng của cuộc sống.
Xa xa vang lên những âm thanh không rõ lắm, có một hai tiếng pháo dây, muốn nghe kỹ lại thì lại chỉ nghe thấy tiếng gió.
Thời gian cứ thế trôi qua trong thôn Bát Phương yên bình.
7 giờ 55 phút tối, khu an toàn, tại nơi giao dịch, lại một đợt tấn công của giòi bị đập tan. Một người đàn ông mặc sơ mi đen, cao gầy, đang ngồi trong phòng khách, nhắm mắt như đang thực hiện một nghi lễ thần bí gì đó.
Bên cạnh người đàn ông đó, Lý Oánh và Vương Tử Kiều ngồi cùng bàn, nhìn vào đồng hồ trên tường, bên cạnh hai người và bên ngoài phòng giao dịch có không ít binh sĩ và dị năng giả mặc đồ vũ trang.
Ngoài lũ giòi ra, tất cả đều vô cùng yên tĩnh.
Vương Tử Kiều chợt phá vỡ sự yên tĩnh vốn có ấy, nói với Lý Oánh, “7 giờ 59 rồi, Diệp Dục bọn hắn sẽ không đến đâu, chúng ta hành động thôi.”
“Được!” Lý Oánh rũ mắt, che giấu sự thất vọng trong mắt, Diệp Dục không tới, bọn họ cũng phải ra tay ngày hôm này, thắng làm vua thua làm giặc chỉ trong ngày hôm nay. Làm việc lớn không được phép do dự, như thế thì mãi mãi không thể làm được việc lớn.
Vương Tử Kiều đứng dậy, đúng lúc đó người đàn ông mặc đồ đen ngồi trong phòng khách cũng mở mắt ra, giây phút hắn mở mắt, giòi bên ngoài nơi giao dịch, lần lượt giơ cái miệng đỏ tươi, bay về phía nơi ở của Lã Ấn.
Đằng sau biệt thự Quả Táo, trên mấy con đường bị Lã Ấn kiểm soát, một gian phòng ánh sáng lờ mờ, Lã Ấn mặc quân phục, không chịu được đứng dậy. Hắn tựa vào bàn nôn ra máu, cái bàn trước mặt hắn đứng kín một hàng dị năng giả, có mấy người đeo súng, từ cửa kéo vào vài con tin.
Lã Ấn chột mắt đưa cổ tay lau đi vệt máu, con ưng trên vai đảo mắt nhìn, nhìn những con tin bị kéo vào, mẹ Tạ, Tạ Thanh Diễn, Phi Phi, còn một dị năng giả hệ thủy.
Trong số những dị năng giả đó, một người lên tiếng nói: “Sĩ quan chỉ huy, Vương Tử Kiều là một tên phản bội, hắn đã bắt đầu hành động rồi.”
“Hắn cũng nên hành động rồi.” Lã Ấn lạnh mặt, đứng thẳng lưng, đi từ phía sau bàn ra trước, “Nếu hắn không hành động, sớm muộn cũng chết trong tay tôi.”
Đồ ở chỗ giao dịch tuy nhiều những cũng không chống đỡ được bao lâu, với tính cách của Vương Tử Kiều, chắc chắn sẽ không thể bỏ mặc những người sống sót mà không quản lý. Có một miệng ăn của Vương Tử Kiều thì sẽ có những miệng ăn của người sống sót bình thường kia.
Nên không cần Lã Ấn điều tra, hắn cũng biết đồ của Vương Tử Kiều sắp hết rồi.
Mà dị năng giả có thể sai khiến động vật trong tay Vương Tử Kiều dù khó phân cao thấp với Lã Ấn, nhưng một lần cũng chỉ có thể đưa hai người ra, Vương Tử Kiều sẽ không thể thả nhiều người còn sống sót bị nhốt ra ngoài được, trừ đưa người đi cầu cứu bên ngoài, đồ tìm về cũng không đủ sống bao lâu.