Sinh Con Thời Mạt Thế

“Ờ… có chút chuyện.”

Tô Tô ưỡn bụng chống hông, bước đi khó nhọc về phía Lý Tiểu Vũ. Cô chưa kịp nói về chuyện Mai Thắng Nam giặt quần áo thì Lý Tiểu Vũ vội vàng đứng lên:

“Tô Tô, tôi biết cô muốn nói gì. An Tâm… An Tâm… Tôi cũng không nhẹ dạ đâu. Trước kia chị ta mắng tôi như thế, tôi không quên đâu. Cô cứ yên tâm, tôi không ngu đâu.”

“À…”

Tô Tô sửng sốt, chợt nhận ra mình đã lãng quên Lý An Tâm. Từ khi Diệp Dục nhắc đến cô ta, hình như Tiểu Vũ có buồn phiền một chút nhưng đã nguôi, Tô Tô quên hẳn. Giờ Lý Tiểu Vũ nhắc đến làm gì?

Tô Tô cũng chỉ nói với Lý Tiểu Vũ rằng, “Tự cô biết là tốt rồi. Cô là người nhà của Lý An Tâm, hẳn phải hiểu rõ bản chất cô ta. Lòng người trong mạt thế khó dò, thường ngày có nói chuyện với Lý An Tâm cũng đừng nói nhiều quá. Có cơ hội thì cô nên đưa Lý An Tâm rời khỏi đây, đi Xuân thành hoặc nơi khác tìm đường sống thôi.”

Thật ra Tô Tô có thể không đối xử với Lý An Tâm như vậy. Có điều, Lý An Tâm không phải người xấu xa độc ác nhưng lại có xích mích với Tô Tô, lại từng ra vẻ chính nghĩa mà trách móc Lý Tiểu Vũ và Tô Tô nữa. Cô là người nhỏ mọn, thật sự không thể bỏ qua được cho cô ta.


Điều quan trọng nhất là họ phát hiện ra Lý An Tâm trong xe tải chở lính, điều này làm Tô Tô rất chú ý!

Lý Tiểu Vũ có vẻ lúng túng nhưng vẫn gật đầu, đảm bảo với Tô Tô, “Được. Chờ Diệp Dục thẩm vấn xong mà không có vấn đề gì, tôi sẽ dẫn cô ấy đi!”

Nguyên nhân Lý Tiểu Vũ lúng túng là vì khi nãy, nhìn Lý An Tâm thật khó tả. Dù Lý An Tâm trước kia chưa từng là người đẹp sắc nước hương trời thì cũng là cô gái trẻ trung rực rỡ, hoạt bát nhiệt tình. Mọi vẻ đẹp khí chất của một cô sinh viên đều tụ họp trên người Lý An Tâm.

Lý Tiểu Vũ không biết trong khoảng thời gian mình tiến hóa, Lý An Tâm đã gặp phải chuyện gì. Có điều, Lý Tiểu Vũ cũng quan sát rồi, Lý An Tâm người toàn vết bầm tím, tóc tai xõa xượi, váy áo cũ nát hở hang nhiều ngày chưa giặt, thậm chí còn không mặc đồ lót. Gương mặt cô ta cũng đậm vẻ phong trần, người bốc mùi “sản phẩm” của đàn ông.

Nhìn Lý An Tâm như vậy, Lý Tiểu Vũ hơi động lòng. Cô ngồi nghĩ mãi, định xin Tô Tô cho Lý An Tâm ở lại, có điều chưa kịp mở lời đã bị thái độ của Tô Tô chặn họng.

Giờ đã là mạt thế, nào có người con gái nào không phải trải qua nước sôi lửa bỏng. Nếu trước kia Lý An Tâm đã chọn Tạ Thanh Diễn thì giờ phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Nào ai biết trước ngày hôm nay cơ chứ?

Lý Tiểu Vũ cũng tự hiểu rằng ngay từ đầu, cô và Lý An Tâm đã chọn hai đội khác nhau, cuộc sống từ đó về sau sẽ khác biệt. Trước đây, không phải Tô Tô chưa từng cho đám người đó cơ hội. Chỉ cần bọn họ sẵn lòng bỏ sức lao động đổi miếng ăn, giúp cha Tô xây tường rào là Tô Tô đã nhận rồi.

Nhưng khi đó Lý An Tâm nhất mực chửi bới Tô Tô, mắng cô là kẻ lạnh lùng dã man. Bây giờ Tô Tô nhận cô ta, người ta sẽ bảo Tô Tô rộng lượng, bằng không cũng chẳng ai có thể nói được gì.

“À đúng rồi, còn một chuyện nữa, suýt thì quên mất…” Tô Tô thấy Lý Tiểu Vũ có vẻ quyết tâm từ biệt Lý An Tâm rồi mới nói tiếp, “Cô ra tìm mấy người bố trí cho nhóm Mai Thắng Nam một phòng giặt quần áo, để bọn họ phụ trách giặt đồ cho nhóm lao động.”

“Được, tôi đi làm ngay.”

Lý Tiểu Vũ gật đầu nhận lời.

Tô Tô vừa giao nhiệm vụ cho Lý Tiểu Vũ thì nhóm du côn qua báo tin Lý Oánh đến.


Cô ta vừa trải qua một trận chiến lớn đêm qua mà giờ không nghỉ ngơi chút sao?

Tô Tô và Lý Tiểu Vũ đứng trên bãi đất trống, chỗ xếp hàng lấy cơm. Tán cây hòe xòe rộng, phủ bóng che ánh mặt trời trên đầu hai người. Tô Tô tìm một khối đá lớn ngồi xuống, chờ đám du côn đưa Lý Oánh vào.

Lý Oánh một thân một mình, mặc quần chẽn quân đội, hiên ngang đi dưới ánh mặt trời. Lý Tiểu Vũ gọi vài tên du côn cùng đi lấy máy giặt.

“Một thôn trưởng sao lại ngồi trên tảng đá một mình thế này?”

Lý Oánh đi tới, cười giễu Tô Tô từ xa. Cô liếc nhìn Lý Oánh – hai mắt cô ta thâm quầng nhưng người lại không có vết thương, có vẻ tối qua việc tấn công Lã Ấn khá dễ dàng. Tô Tô cũng cười:

“Có người gọi thôn trưởng, có người gọi là trang chủ, dù là vai vế gì cũng không so được với đội phó như cô, quả quyết sát phạt, ăn cây nào rào cây đó rõ ràng.”

“Chẳng qua cô không chịu tranh đấu, không đánh đấm nỗ lực nên hôm nay tôi mới có cơ hội chứ.”

Lý Oánh cười hòa nhã hiếm có. Cô ta đứng trước Tô Tô, cúi xuống đặt mấy túi nylon bên chân Tô Tô rồi tìm một tảng đá đối diện Tô Tô để ngồi xuống:


“Đây là quần áo trẻ con mà chúng tôi tìm được, không biết đáng giá bao nhiêu nhưng hy vọng cô thích, coi như cảm ơn sự hỗ trợ của người đàn ông của cô hôm qua.”

“Không cần cảm ơn. Lã Ấn không có mặt trong ba chiếc xe trốn ra hôm qua.”

Tô Tô thả nhiên xua tay nhưng nụ cười nhạt dần. Lã Ấn bị đuổi đi, Lý Oánh lên nắm quyền, trong tay có đến mấy ngàn tù binh và vạn người thường. Tô Tô sao có thể tin được một kẻ nhiều toan tính như vậy lại chỉ vội vàng đến gặp cô để chân thành cảm ơn được?

Quả nhiên, nghe Tô Tô nói vậy, gương mặt Lý Oánh nghiêm túc hơn rất nhiều, “Có lẽ đi về phía Tạ Hào Thế rồi. Lã Ấn giữ hai người thân của Tạ Hào Thế. Tô Tô, anh ta là kẻ khó đối phó, chúng ta nên ra tay trước.”

“Ra tay trước?!”

Tô Tô khịt mũi, lạnh lùng nhìn Lý Oánh. Cô đổi tư thế ngồi:

“Lại là ra tay trước. Lý Oánh ơi Lý Oánh, cô có biết vì câu ra tay trước của cô mà tối qua chết bao nhiêu người không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận