Tô Tô cười, nhìn Mai Thắng Nam rồi chợt hỏi, “Cô có phải chịu đựng gì không?”
Mai Thắng Nam sửng sốt cười, “Đánh mấy ván mạt chược với đám đàn ông có tính không?”
Khi chơi mạt chược, mọi người đều sẽ thả lỏng và trò chuyện. Nói là trò chuyện, thật ra chuyện gì trên đời này bọn họ cũng nói được. Đôi khi đàn ông còn muốn buôn chuyện hơn cả phụ nữ, chuyện gì họ cũng khai hết.
Còn bản lĩnh của Mai Thắng Nam lại là trong đám tin tức lộn xộn, cô ta có thể nắm bắt được thông tin mình cần, lẳng lặng điều tra cặn kẽ hơn.
Không có tin tức tình báo nào hoàn chỉnh ngay từ đầu. Khả năng hoàn thiện tin tức chính là thiên phú của Mai Thắng Nam.
Tô Tô đứng dậy, chợt ôm lấy Mai Thắng Nam rồi nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn, cảm ơn nhiều…”
Câu đầu tiên là cảm ơn Mai Thắng Nam đã bỏ chút tâm tư để lập danh sách nội gián. Câu thứ hai để tri ân việc Mai Thắng Nam nhặt xác cho cô, đời trước cô nợ một lời cảm ơn, bây giờ đã nói ra.
Mai Thắng Nam vẫn thừ người ra, Tô Tô nói thêm, “Lần tới mặc đồ ngủ, cô có thể mặc áo lót vào không? Vải này mỏng quá, còn dính nước nữa thì thấy hết bên trong. Hôm nay tôi đến để bảo cô chuyện này đấy.”
“Cô… cô là đồ háo sắc!”
Mai Thắng Nam khẽ cựa ra khỏi tay Tô Tô. Vì Tô Tô đang có thai nên cô ta cũng không cựa mạnh. Mai Thắng Nam đưa hai tay che ngực, đôi mắt đẹp trợn lên giận dữ nhưng Tô Tô lại chỉ vui vẻ ra khỏi phòng giặt.
Tô Tô cầm danh sách trong tay giao cho anh Bì. Anh Bì vừa nhìn đã tái mặt, vội vàng đuổi theo Tô Tô. Hai người cùng nhau ra xe để ngoài sân. Anh Bì hỏi Tô Tô:
“Tờ giấy này từ đâu ra? Cấp trên có hai tên, nhưng ba người gần đây vừa được cất nhắc lên vị trí quan trọng.”
“Cô Mai kia cho,” Tô Tô liếc nhìn anh Bì đang rất nghiêm túc, cất giọng giáo dục, “Cho nên sau này mọi người đừng bao giờ coi thường mấy người như Mai Thắng Nam. Giờ mình đang nợ họ đấy.”
“Đúng thế. Nhưng trước giờ tôi chưa bao giờ coi thường họ.”
Lời này của anh Bì là thật lòng. Anh lăn lộn trong giang hồ, xuất thân cũng không cao quý, chưa từng khinh thường kiểu phụ nữ như Mai Thắng Nam. Có điều, giờ anh đã xác định đi theo nhóm Tô - Diệp kiếm ăn nên anh Bì cũng tự hạn chế bản thân lại rất nhiều, không hề tiếp cận nhóm Mai Thắng Nam.
Giờ thì anh Bì đã biết ưu điểm của họ, sau này sẽ dạy bảo đám du côn để đàn em đối xử lịch sự với Mai Thắng Nam hơn một chút.
Khi đi trên đường, anh Bì nhìn thấy Cát Bát Thiên đang cầm hai thùng quần áo ra khỏi biệt thự chỗ Kiều Tư. Anh quay sang hỏi Tô Tô:
“Mấy tên gián điệp của Lã Ấn cô định làm thế nào? Lã Ấn đã bị Lý Oánh tấn công, không rõ tăm tích, hay cứ giết họ đi.”
“Thế có tiếc không?” Tô Tô hạ kính xuống, nhìn Cát Bát Thiên tiến lại mỗi lúc một gần, nói với anh Bì, “Lã Ấn đã phái mấy tên này đến đây thì chắc chắn sau này có tác dụng. Chú ý chúng vào, có khi còn tìm ra nơi trú ẩn của hắn.”
Xe đã chạy đến chỗ Cát Bát Thiên. Tô Tô mỉm cười:
“Đi giặt quần áo à?”
“Vâng.”
Cát Bát Thiên xấu hổ, kéo hai cái thùng lại gần mình. Nghiêm túc mà nói thì bọn họ là chỉ là người thuê nhà trong thôn, không tính là cư dân tại đây. Có điều hôm nay Kiều Tư muốn giặt hết quần áo mùa hè nên anh ta phải mang đến phòng giặt. Cát Bát Thiên không muốn chống lại Kiều Tư nên vừa cầm thùng đồ, vừa nghĩ xem nên nói thế nào với mấy người Mai Thắng Nam.
Chẳng ngờ vừa ra đường lại gặp Tô Tô.
Hành động ôm thùng quần áo lại gần người có chút gì như giấu đầu hở đuôi. Thật ra Tô Tô đã thấy từ rất xa, trong thùng quần áo toàn đồ Kiều Tư.
Cô không nói gì. Trước kia, khi mở phòng giặt, Tô Tô đã nói rằng chỉ cần là người thôn Bát Phương thì cứ đến giặt đồ. Dù Kiều Tư không phải cư dân ở đây nhưng đã thanh toán phí thuê nhà nên cô ta có thể giặt đồ của mình.
“Gặp anh ở đây, tôi muốn hỏi một chút. Có phải bọn anh có dị năng giả hệ mộc không? Giờ vườn rau của chúng tôi phát triển kém quá, dị năng giả đó của các anh giúp bọn tôi một chút được không?”
Tô Tô nheo mắt cười nhìn Cát Bát Thiên đứng ngoài. Sở Hiên nói Phương Thúc Ế sắp đến đây rồi, mấy người này chẳng ở đây bao lâu nữa, phải tranh thủ bóc lột được chút nào hay chút ấy.
Hơn nữa, mấy ngày nay mẹ Tô bận theo dõi cha Tô, không còn lòng dạ nào chăm nom “đất biến dị” thế nên Tô Tô muốn tìm một dị năng giả hệ mộc khác để đảm bảo sản lượng rau trồng.
“Không thành vấn đề, chuyện này hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Cát Bát Thiên nhận lời ngay. Dị năng giả hệ mộc kia của bọn họ đã đạt cấp hai, sắp tới cấp ba, anh ta cũng muốn luyện tập nhiều hơn để nhanh chóng thăng cấp.
Tô Tô nhờ chăm nom vườn rau của thôn Bát Phương thật đúng với mong muốn của anh ta.
“Vậy làm phiền các anh. Nếu dùng hết năng lượng dị năng, cần tinh hạch thì bảo anh Bì một tiếng nhé.”
Tô Tô vẫn khá hòa nhã với Cát Bát Thiên. Trao đổi xong, cô và anh Bì về thôn ăn trưa. Anh Bì vừa lái xe vừa cười:
“Cái cậu Cát Bát Thiên cũng được, theo Kiều Tư thật đáng tiếc.”
“Đúng, thật đáng tiếc.”
Tô Tô tựa vào ghế phụ, từ từ thở hắt ra. Cô không có thủ đoạn như Lã Ấn và Lý Oánh, nếu bằng một phần như đó thì cô đã bắt Cát Bát Thiên trong nửa phút, giữ chặt ở đây không đi đâu được.
Có thể mỗi người có một ý chí khác nhau. Tô Tô đã từng trải, cô nhận ra rằng điều quan trọng nhất trong đời là ở bên cạnh người thân, không tham lam dồn ép người như Cát Bát Thiên.