Nghe vậy, anh Bì sửng sốt nhìn Tô Tô. Cô chỉ thờ ơ nói một câu như chuyện cơm ăn nước uống hàng ngày, thế là vài mạng người đi nuôi cây cối.
Anh chợt cảm thấy Tô Tô như tri kỷ của mình. Với khả năng giết người không chớp mắt này mà lăn lộn trong giới xã hội đen thì đã thành ông trùm rồi, thật đáng tiếc.
Sau khi thảo luận chi tiết xong với Diệp Dục, Từ Thiếu Phong ở lại thôn Bát Phương ăn cơm trưa rồi đến phòng khám tìm Quân Tửu. Đã lâu không gặp, Từ Thiếu Phong rất nhớ cô ấy.
Dường như Quân Tửu cũng cảm nhận được gì nên từ khi Từ Thiếu Phong xuất hiện trong thôn, cô đã tìm cớ ra ngoài tuần tra cùng đám Lập Hạ.
Trong một căn biệt thự nghỉ dưỡng, Tô Tô và Diệp Dục ngồi đối diện nhau. Cô vừa định hỏi chuyện bắn tỉa với Tạ Hào Thế thì Lý Minh Chi xuất hiện, phía sau còn có Cát Bát Thiên trông rất lo lắng.
“Sao thế???”
Tô Tô còn chưa kịp bỏ đôi đũa trên tay xuống, mồm đang nhai cơm. Hôm nay, Từ Thiếu Phong đến ăn cùng nên cô ăn chậm hơn bình thường.
“Tô Tô, không được rồi, Kiều Tư và Mai Thắng Nam đánh nhau.”
“Xin lỗi Tô Tô, cô chủ nhà chúng tôi lên cơn đúng lúc trong phòng giặt đồ, không ai khuyên can được. Giờ phải làm sao?”
Lý Minh Chi và Cát Bát Thiên người trước người sau lên tiếng. Tô Tô nhìn Diệp Dục, sau đó lại nhíu mày nhìn Cát Bát Thiên:
“Cô chủ cao ngạo mười năm tay không làm việc của các anh sao hôm nay lại đánh nhau với Mai Thắng Nam?”
“Chuyện này… chuyện này…” Cát Bát Thiên lúng túng, xấu hổ cúi đầu.
Lý Minh Chi mau mồm mau miệng, “Thế này… Tô Tô, cô Kiều Tư cảm thấy sống thế này không được, rõ ràng cô ta đang thuê nhà ở thôn Bát Phương. Thế là cô ta mang đồ đến chỗ Mai Thắng Nam giặt, còn dặn dò rằng đồ này là đồ thiết kế có tiếng, trị giá mấy chục nghìn nhân dân tệ, đòi Mai Thắng Nam phải giặt tay.”
“Không không… tôi không đưa cho phòng giặt như thế. Xin lỗi!”
Cát Bát Thiên đỏ bừng mặt. Sáng ra, Kiều Tư muốn đem đồ đi giặt nhưng khi ra cửa, Cát Bát Thiên cảm thấy mình không có mặt mũi nào mà truyền đạt lại như vậy cho Mai Thắng Nam. Dù sao trong thời đại này, đòi người ta giặt đồ cho mình mà không được lợi ích nào, còn kêu ca giá trị đắt đỏ phải giặt tay sao được?!
Cô ta coi Mai Thắng Nam là người giúp việc rồi còn gì?
Hậu quả là Cát Bát Thiên không nói gì, Mai Thắng Nam bỏ đống đồ hiệu đó vào máy giặt hết cả. Nghĩ cũng biết, quần áo mùa hè của Kiều Tư có chất vải mỏng manh, mềm mại, được thêu không ít đá quý. Máy giặt quay vài lần là vải rách và đá rơi rụng hết.
Khi thấy đám quần áo rách rưới đang phơi ngoài sân, Kiều Tư liếc nhìn là nổi giận đùng đùng, dẫn mấy hộ vệ dị năng giả đến tận phòng giặt để đòi mấy kẻ hầu hạ mặt dày này phải bồi thường.
Mai Thắng Nam có dễ bắt nạt không? Đừng nói là sau mạt thế, trước mạt thế thì cô ta cũng không chịu thiệt trước một cô chủ õng ẹo chưa từng trải đời đâu. Mai Thắng Nam chỉ cần đánh mắt, lả lướt vuốt ve mấy anh bảo tiêu vài cái, ỏn ẻn hỏi thưa thì mấy anh đàn ông này đều nhũn như con chi chi.
Trước tiên, Mai Thắng Nam lấy mất chỗ dựa của Kiều Tư, sau đó xắn tay áo đối phó với cô ta. Hai câu không hợp nhau là Mai Thắng Nam bạt tai Kiều Tư hai cái nên Kiều Tư điên lên như con gà chọi. Cô ta cảm thấy dị năng giả như Tô Tô còn bị mình khinh thường, Mai Thắng Nam có là gì? Loại buôn phấn bán hương cũng đòi ra tay với cô ta?!
Cô ta bước lên xé áo Mai Thắng Nam.
Vì thế, chuyện bé xé ra to.
Tô Tô ăn nốt nửa bát cơm rồi nhìn Cát Bát Thiên, nói với Lý Minh Chi, “Ồn ào cái gì! Không phải tai nạn chết người thì kệ họ đánh nhau.”
Chút chuyện nhỏ này cũng phải vội vội vàng vàng đến tìm cô, xem ra thôn Bát Phương chả có chuyện gì lớn nhỉ? Dứt lời, Tô Tô vịn tay Lý Minh Chi đứng dậy, đi về phía cổng biệt thự. Lý Minh Chi theo sau, đỡ Tô Tô bước xuống cầu thang.
“Cô chỉ đi hóng hớt thôi!”
Tô Tô nghiêng đầu liếc nhìn bộ đồng phục y tá trên người Lý Minh Chi. Cô biết tính Lý Minh Chi, bình thường cô ấy ghét Kiều Tư nhất, giờ Kiều Tư gây sự với Mai Thắng Nam, Lý Minh Chi còn bỏ cả công việc để chạy đến đây báo cáo với Tô Tô. Rõ ràng là muốn hóng hớt mà?
Lý Minh Chi mím môi cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, theo Tô Tô ra khỏi biệt thự.
Lúc chiều tà, Tô Tô đã làm xét nghiệm ở phòng khám. Giờ cô sắp sinh, luôn phải kiểm tra một tuần một lần. Nghe Trạc Thế Giai và mấy cô y tá luân phiên nhắc nhở, lại nghĩ đến tin Kiều Tư và Mai Thắng Nam, Tô Tô cảm thấy chuyện không thể cản được nữa rồi.
Có người nói do bình thường Kiều Tư ăn uống không ngon miệng, dù đứa con trai mới sinh đã được sơn trang Bát Phương nuôi, cô ta chưa từng thăm con nhưng tâm tình cô ta không khá hơn chút nào. Cô ta kiêng ăn, động chút là không chịu ăn cơm nên người ngợm gầy gò, gió thổi là bay.
Khi đánh nhau với Mai Thắng Nam, đương nhiên là Mai Thắng Nam thắng. Kiều Tư ôm mặt khóc lóc gào thét với Sở Hiên. Hôm nay Sở Hiên vừa đến, định nghỉ ngơi vài ngày trong thôn Bát Phương rồi quay lại biển giòi săn tinh hạch thì bị Kiều Tư đến tìm, đòi Sở Hiên xử lý mấy người trong phòng giặt.
Nhưng phòng giặt này không phải của Mai Thắng Nam mà là của Tô Tô. Sở Hiên khó khăn lắm mới thiết lập được quan hệ giao dịch song phương tốt đẹp với Tô Tô, đương nhiên không muốn gây sự với phòng giặt này. Kiều Tư khóc lóc trong phòng Sở Hiên tận ba tiếng đồng hồ, khiến hắn đành phải đi tìm Tô Tô.
Kiều Tư không thắng được Mai Thắng Nam nên đi tìm Sở Hiên, Sở Hiên lại tìm Tô Tô. Tô Tô không muốn quản chuyện này nên gọi Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai cùng dọn dẹp, vội vàng lên xe Diệp Dục rồi chạy khỏi thôn Bát Phương chẳng khác gì chạy nạn.