Tính ra đã mạt thế được hơn nửa năm, điện đã bị cắt từ lâu. Trừ những đoạn đường dùng đèn thái dương năng, hoặc đèn chạy bằng năng lượng gió ra, cả khu vực nội thành này đều tối đen như mực. May mà Diệp Dục là dị năng giả hệ hỏa, anh lại chuẩn bị rất đầy đủ. Sau khi đón Tô Tô vào rạp chiếu phim tư nhân, anh liền phát cho Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ một cây nến. Sau khi châm nến, anh chỉ vào căn phòng phía sau hai người nói:
“Căn phòng này tôi đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì. Tối nay, hai người ngủ ở đó đi.”
Rạp chiếu phim tư nhân mà, đương nhiên cực kỳ thoải mái, tiện nghi. Căn phòng Diệp Dục chọn cho Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ bên trong còn có đệm nước, nếu như có điện sẽ rất rung lắc.
Tô Tô tò mò chạy vào trong xem, có lẽ do gu thẩm mỹ của Diệp Dục và con gái rất khác nhau. Anh chỉ cho rằng con gái có lẽ đều thích phòng màu hồng, không hề cảm thấy cách bài trí bên trong căn phòng rất mờ ám. Gối hình trái tim màu đỏ, cộng thêm đệm nước sẽ rung lắc, bảo Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ ngủ trong đó, Diệp Dục tự cho rằng đó là cách anh chăm sóc phái nữ.
Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai đứng bên ngoài cửa, thừ người ra nhìn cách trang trí trong căn phòng màu hồng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, im lặng đi vào trong phòng. Không phải bọn họ không muốn nói gì mà là họ không nói lên lời.
Căn phòng Diệp Dục chọn cho Tô Tô bình thường hơn nhiều. Cả phòng được trang trí theo phong cách hang động thời kỳ đồ đá. Giường lớn mềm mại, cũng không có thêm chức năng rung lắc, còn được trải thêm một tấm thảm lông. Bây giờ là mùa hè, may mà Tô Tô là điều hòa di động, nếu không thì nhìn thấy tấm thảm dày như vậy, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy nóng nực.
Cô cũng nhận lấy một cây nến Diệp Dục phát cho. Trong ánh lửa yếu ớt, Tô Tô hai tay cầm cây nến, ngồi xuống thảm, nhìn vào màn hình lớn màu trắng phía trước, hỏi Diệp Dục đang ở góc thu dọn súng bắn tỉa,
“Thế tối nay, anh ngủ đâu?”
“Tôi đi vòng quanh, xem xét địa hình, nhân tiện xem xung quanh có an toàn không.”
Dưới ánh nến yếu ớt, Diệp Dục trang bị đầy đủ vũ trang, đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Tô, cúi người, hai tay chống bên cạnh người cô, cúi xuống hôn lên môi cô, nóng bỏng đến mức khiến Tô Tô tránh về sau, cau mày nhìn anh, hỏi:
“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, Tạ Hào Thế bảo anh khi nào hành động?”
Lúc ra ngoài, bởi vì Tô Tô nhất quyết yêu cầu ra ngoài cho thoải mái, nên chưa kịp hỏi Diệp Dục những vấn đề này. Giờ thấy Diệp Dục cầm súng bắn tỉa trong tay, cô mới nhớ ra để hỏi. Cô tránh, anh lại áp sát đến, hôn thật sâu lên môi cô rồi mới cười hì hì nói:
“Lát nữa quay về tôi sẽ nói cho em biết!”
Nhìn bộ dạng của anh, chẳng lẽ chính là tối nay?!
Tô Tô cúi đầu chạm vào đôi môi ẩm ướt của mình, không nói chuyện. Cô lại ngẩng đều lên nhìn Diệp Dục xoay người xách lề vải ra ngoài, kẽ gọi Diệp Dục đang sắp đi ra khỏi cửa,
“Cẩn thận, đừng để mình bị lộ.”
“Yên tâm đi!”
Diệp Dục không quay đầu lại, khoác lều vải, tay cầm súng bắn tỉa, đưa tay đóng cửa phòng cho Tô Tô.
Thực ra con người Diệp Dục, bình thường giống như một tên ngốc. Đối với chuyện tình cảm nam nữ và kiến thức đời thường, anh không hiểu cũng không giỏi, nhưng nói đến hành quân, đánh trận, ám sát, đánh lén…thì anh tinh thông hơn Tô Tô rất nhiều. Đó là những thứ anh được rèn luyện.
Giống như bây giờ, trước khi tiến hành đánh lén, nhìn anh dẫn theo ba cô gái, nhẹ nhàng giống như đi du lịch, thật ra những lo lắng, toan tính bên trong e rằng chỉ có một mình Diệp Dục biết.
Tô Tô ngồi trong căm phòng u tối chỉ có ánh nến hiu hắt, nhìn trăng sáng bên ngoài cửa sổ. Có lẽ là do tâm lý, cô luôn cảm thấy tối nay mặt trăng trên trời tỏa ra ánh sáng ảm đạm.
Ánh trăng ảm đạm chiếu khắp mặt đất. Bên dưới rạp chiếu phim tư nhân, trên một con đường không rộng xe cộ đỗ ngổn ngang, khói nghi ngút bốc lên từ trên xe. Dưới ánh trăng, không gian yên tĩnh đến đáng sợ, giống như một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Trong lòng Tô Tô có dự cảm không lành. Cô nằm trên giường, thổi tắt nến, đợi Diệp Dục quay về trong bóng tối. Lúc cô mơ màng ngủ, trên bầu trời đêm đen kịt, một con chim bỗng từ đâu vỗ cánh bay tới, bay mấy vòng quanh khu vực này.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, Tô Tô đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén. Trong không gian yên tĩnh như vậy, lấy đâu ra chim chứ? Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ!
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, ưỡn bụng, đi chân trần đến bên cửa sổ, qua rèm che cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đó là một con chim biến dị màu đỏ tươi, hơi giống chim sơn ca, nhưng đuôi rất dài, giống như bay vòng quanh để quan sát, sau đó nó chầm chậm bay đi xa, rồi lại đến một khu phố khác xem xét.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Tô Tô ưỡn bụng, một cục nhỏ khẽ nhô lên, chuyển động trên da bụng cô, giống như Tiểu Ái đang kháng nghị mẹ, rõ ràng là giờ ngủ còn thức dậy đi lại làm gì?!
Tô Tô cúi đầu, đưa tay vuốt ve, an ủi cái cục nhỏ đang nhô lên dưới lớp vải, không để ý Tiểu Ái đang làm ầm ĩ trong bụng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào mấy tòa nhà cao ốc ở bãi đất trống xung quanh. Đột nhiên cô phát hiện, khi Diệp Dục muốn ẩn mình, sóng năng lượng của anh che giấu rất tốt, ngay cả cô cũng không biết anh trốn ở đâu.
Tiếp theo, Tô Tô đứng tựa bên cửa sổ, quan sát bên ngoài qua kẽ hở. Cô đợi rất lâu cũng không có bất kỳ động tĩnh nào truyền đến, giống như con chim vừa mới bay qua kia thực sự chỉ là một con chim dự năng bình thường tình cơ bay ngang qua mà thôi.
Cô ngáp một cái, đi về bên giường, định nằm xuống ngủ tiếp thì lại nghe thấy tiếng cánh chim vỗ phành phạch. Lần này không phải là con chim sơn ca dị năng lúc trước mà là con chim ưng của Lã Ấn.
Đến rồi!
Tô Tô lập tức tỉnh táo, chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào. Cô không còn buồn ngủ nữa, đứng đậy đi đến bên cửa sổ, giơ cô tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay, đã là ba giờ sáng. Những chấm nhỏ màu xanh trên mặt đồng hồ liên tục nhấp nháy, loại truyền đạt nào đó mà Tô Tô không hiểu, đang thảo luận sôi nổi trên đồng hồ của cô.
Đột nhiên, cửa phòng cô bị vặn mở ra. Tô Tô hoảng hốt, vẻ mặt như thể “chỉ sợ gặp ma’, chỉ thấy cửa phòng cô càng lúc càng được mở rộng, vừa vặn bên cửa phòng treo một bức poster phim “The Ring.” Tô Tô vừa nhìn khe hở ở cửa, vừa nhìn vào bức ảnh, đang định phóng nước ra sau cánh cửa cho kẻ kia ướt nhẹp thì Diệp Dục thò đầu vào.