Tạ Thanh Diễn ở bên cạnh bị Tạ Hào Thế nhấc lên như nhổ cỏ, anh túm cổ hắn từ trong xe ra ném xuống đất. Đối diện với cảnh người đánh người, zombie không ai quan tâm, chỗ nào cũng hỗn loạn, ngoài biểu cảm sợ hãi ra hắn chẳng hề buồn cho mẹ Tạ chút nào.
Tô Tô cười lạnh, mẹ Tạ đã chết rồi, để lại cái của nợ còn sống này làm gì?
Cô bắt ấn hoa lan, bắn một chiếc kim băng to như con ruồi trâu về phía đầu Tạ Thanh Diễn, chiếc kim băng đó gần chạm vào huyệt thái dương của Tạ Thanh Diễn thì bị một luồng lưới điện của Tạ Hào Thế chặn lại.
Trong sự hỗn loạn, anh ta ôm thi thể của mẹ Tạ, đưa mắt nhìn về phía Tô Tô đang khởi động năng lượng. Trong đôi mắt tràn đầy sự đau khổ, anh ta chầm chậm lắc đầu, tỏ ý cảnh cáo Tô Tô không được giết Tạ Thanh Diễn!
Nhưng Tô Tô sẽ nghe Tạ Hào Thế sao? Loại người cặn bã như Tạ Thanh Diễn, những gì hắn thể hiện vừa rồi chưa đủ khiến tất cả mọi người thất vọng sao? Tô Tô nhìn Tạ Hào Thế qua lớp rèm cửa, trong đôi mắt lóe sáng, mấy chục cây kim bằng băng to như con ruồi trâu bay thẳng về phía Tạ Thanh Diễn.
“Tô Tô!!!”
Tạ Hào Thế hét lên, tiếng hét tức giận và đầy đau khổ, anh ta cẩn thận đặt mẹ Tạ trong lòng xuống, hai tay hướng về phía trước. Một chiếc lưới điện mở rộng, cản lại mấy chục chiếc kim băng của Tô Tô, kim băng chạm vào lưới điện tạo thành mấy chục ánh lửa, rồi biến mất trong không khí.
Có lẽ Tạ Hào Thế không kiểm soát được năng lượng, cũng có thể anh muốn cho Tô Tô một lời cảnh báo. Chiếc lưới điện sau khi cản mấy chục chiếc kim bằng băng của Tô Tô không hề được thu lại, mà cứ lao thẳng về phía Tô Tô.
Tô Tô giật mình, đưa tay kéo Lý Tiểu Vũ vội vàng lùi sau hai bước, sau đó cô xoay người ra khỏi phòng. Cô liền gặp Trạc Thế Giai ở ngoài cửa một cách tình cờ, trong tay Trạc Thế Giai còn cầm máy đo huyết áp, thắc mắc nhìn Tô Tô, rồi cô hỏi:
“Tô Tô, cô định đi đâu?”
“Giết người!”
Nói xong, Tô Tô mang theo cảm xúc tức giận, gọi hai người nước ra chuyển chướng ngại vật chặn trước rạp chiếu phim tư nhân, bước nhanh ra ngoài.
Khoảnh khắc cô kéo tay Lý Tiểu Vũ, quay người ra khỏi cửa sổ, ở một tòa nhà nào đó, Diệp Dục vốn đã sắp xếp để bắn lén Lã Ấn, một tay bóp cổ con ưng đã chết, một tay chỉnh súng, bắn về phía bàn tay của Tạ Hào Thế. Viên đạn đó sượt qua lòng bàn tay tạo ra lưới điện của Tạ Hào Thế, tỏ ý cảnh cáo, Tạ Hào Thế đang ở trong tầm ngắm, cứ thử làm Tô Tô của anh bị thương xem?
Tạ Hào Thế cau mày, băng tay bị bắn sượt qua rồi mới nhận ra, giờ chắc Tô Tô bụng to lắm rồi, động tác cũng không nhanh như trước. Lưới điện anh tạo ra sẽ rất nguy hiểm với Tô Tô, Tô Tô chưa chắc đã tránh được.
Vì thế lưới điện sắp chạm đến cửa sổ chợt biến mắt trong không khí.
Chỉ trong vài phút, Tô Tô đã đi giày vải, mặc váy bầu sáng màu, ưỡn bụng bầu đi khỏi rạp chiếu phim tư nhân. Cửa ra vào là cửa kính xoay, có hai zombie đang đi vào trong, chúng ngu ngốc chỉ muốn lao lên trước mà không biết đang đi theo cửa xoay vòng tại chỗ.
Dường như ngửi thấy mùi của Tô Tô, một con zombie trong cửa xoay lập tức quay người, đi về phía Tô Tô, trong miệng phát ra tiếng kêu “è è”. Nào ngờ, một con dừng lại, con đằng sau bị kẹt trong cửa xoay, chỉ có thể vội vàng đến sốt ruột.
Chờ tới khi con zombie đầu tiên lảo đảo đi từ cửa kính ra, con đằng sau mới có thể đi tiếp, đi theo sau con thứ nhất. Hai zombie lảo đảo về phía Tô Tô, sau đó là con thứ ba, đi sau con thứ hai vào trong…
Tô Tô đứng im tại chỗ, lạnh mặt nhìn chúng. Lý Tiểu Vũ đằng sau lưng cô đang lo lắng Tô Tô bụng to, cử động không tiện, cầm một con dao vội vàng xông lên. Cô nhìn thấy zombie xếp một hàng dài rất trật tự.
Lý Tiểu Vũ cầm dao lên trước, một dao một zombie, chém xong đầu của một zombie, con thứ hai liền tiến lên chờ cô chém.
Tô Tô đứng sau lưng Lý Tiểu Vũ nhìn, hiện giờ cô ấy cũng là dị năng giả rồi, sức khỏe tốt hơn trước, hơn nữa vũ khí trong tay Lý Tiểu Vũ là vũ khí sắc bén chuyên dùng chém zombie mà Thầy Bói đặc biệt chế tạo. Chém zombie đối với Lý Tiểu Vũ như chém rau mà thôi.
Chỉ có điều hàng rau này dài quá, hàng dài zombie chờ được chém mặc dù cũng có cảm giác vui vẻ, nhưng đối với Tô Tô đang muốn ra ngoài giết Tạ Thanh Diễn, cô không đủ kiên nhẫn chờ Lý Tiểu Vũ giết hết zombie. Cô từ sau lưng Lý Tiểu Vũ thò đầu nhìn ra ngoài cửa ra vào, zombie bên ngoài càng ngày càng đông. Chẳng cần người nào dẫn dắt, zombie ở rất nhiều khu đều được tín hiệu kêu gọi của đồng loại, đương nhiên đều di chuyển tới đây.
Tô Tô đành tạm gác lại ý muốn đi giết Tạ Thanh Diễn, cô nói với Trạc Thế Giai đằng sau mình, “Tôi đoán, chúng có thể tạo ra một đợt tấn công. Cô chuẩn bị đi, chúng ta lên trên.”
Biển giòi phiền thế nào thì biển zombie cũng thế.
Nói xong Tô Tô liền tạo ra bốn người nước, cầm dao bằng băng, quyết đoán xông lên trước, hai ba bước đã xử lí gọn ghẽ zombie, tiện thể nhặt tinh hạch. Tô Tô vẫy tay một cái, rồi được Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ dìu đi lên tầng an toàn.
Đối với biển zombie mà nói, tầng hai không phải quá an toàn, biển zombie không chỉ có một hai con zombie cấp cao xuất hiện. Có cả zombie dị năng, có cả zombie tốc độ nhanh, Tô Tô còn từng gặp cả loại zombie nhảy cao. Dù người thường có trốn đến tầng năm, sáu thì cũng vẫn bị con zombie nhảy cao đó bắt được ăn thịt mất.
Nên khi lên tầng hai, đến cửa rạp chiếu phim tư nhân, Tô Tô bảo Lý Tiểu Vũ vào lấy đồ ăn và đồ đạc của họ cầm lên thẳng đến tầng bảy cho an toàn.
Tầng bảy là lớp học chuyên dạy nhảy, bên trong trừ một phòng để tiếp khách, còn lại là phòng dạy nhảy rất rộng. Ban ngày không cần bật đèn, trong phòng cũng đã sáng rồi, qua lớp cửa kính sát nền, có thể nhìn rõ mồn một tình hình bên dưới.
“Ở đây đi! Cao hơn nữa tôi không kiểm soát được người nước nữa.”
Kiểm soát dị năng cũng có khoảng cách, khoảng cách càng xa càng tốn nhiều dị năng hơn. Tô Tô ưỡn bụng đi đến cửa sổ sát nền, nhìn con đường xa xa phía dưới, con đường đã đông nghịt zombie đang tới đây. Mà ở phía dưới, Tạ Hào Thế đang buông một cánh tay, cố gắng khiêng thi thể của mẹ Tạ lên vai.
Có vẻ như Tạ Hào Thế cũng biết zombie sắp tấn công.