Tô Tô nghĩ kiếp trước của mình sống trong hoàn cảnh như thế, chờ Tiểu Ái đủ tháng ra đời, kiếp này ăn ngon, uống đủ, ngủ đủ lại không được như vậy sao? Cô là người muốn làm mẹ, tình mẫu tử khiến người ta trở nên kiên cường. Lúc nào phải kiên cường? Chính là lúc này chứ lúc nào.
Cô nghỉ một chút, bên Tạ Hào Thế lại tiếp tục yêu cầu Phi Phi điều khiển dây mây đưa mấy quả đào sang chỗ Tô Tô, Tô Tô đưa cho họ mấy viên đá. Sau vài lần trao đổi đào như thế, đào bên chỗ Tô Tô có xu hướng ăn không hết. Cô nghĩ thầm, lại bị biển zombie bao vây thêm một đêm, đợi tới khi cô đón được Diệp Dục, rồi bảo Phi Phi đưa một chút gạo sang, sau đó bảo Diệp Dục nấu cháo cho cô và Trạc Thế Giai, Lý Tiểu Vũ ăn, cải thiện bữa ăn của thiếu nữ và phụ nữ có thai.
Nghỉ ngơi một chút, qua một đêm lại thêm một ngày nữa, cầu băng của Tô Tô cuối cùng cũng hoàn thành, nối từ tầng bảy tòa nhà của cô tới tầng bảy tòa đối diện. Cô làm cầu rất rộng, đám zombie dựa sát vào mấy trụ cầu bên dưới đã bị đóng băng không có khả năng hoạt động.
Vì Trạc Thế Giai nghi ngờ có thai, không chịu được cái lạnh của cầu băng. Dù là đang giữa hè nhưng đi trên cầu với một người bình thường mà nói vẫn rét run! Thời kì đầu mang thai cần bổ sung khí huyết, nếu bắt đầu không bổ sung đủ cho đứa trẻ, rất dễ bị sảy, nên Trạc Thế Giai không thể bị lạnh.
Tô Tô để Trạc Thế Giai ở lại phòng tập nhảy, còn mình đưa Lý Tiểu Vũ, mang theo mấy quả đào, xuyên qua cầu băng đi tới tầng bảy của tòa nhà chếch đó, tìm Diệp Dục.
Theo như đêm hai ngày trước, cầu lửa mà Diệp Dục phóng ra có thể biết anh ấy ở khoảng tầng hai lăm hoặc hai tư hay hai sáu, chỉ khoảng ba tầng này. Vì thế Lý Tiểu Vũ dìu cô, cô ôm bụng, hai người vừa leo vừa nghỉ, chậm rãi đi hết cả một buổi chiều mới lên tới tầng hai tư. Đây là một tòa nhà thương mại mới xây, căn phòng này phá đi kiểu cũ để xây mới. Chỗ nào cũng có xi măng, đến cả phòng thô cũng không phải, kính bên ngoài tường đều cũ lắm cả rồi, nhưng bên trong vẫn có những thứ chưa hoàn thiện, ví dụ rất nhiều chỗ còn lộ cả cốt thép ra ngoài.
Tô Tô và Lý Tiểu Vũ đi tìm một vòng quanh tầng hai tư, không có. Ở tầng hai lăm, bên trong mấy bao tải xi măng nhìn thấy lều màu xanh bộ đội của Diệp Dục, có cả một bộ súng bắn tỉa, mấy tấm da động vật và một ít máu!
“Tô Tô…”
Nhìn thấy vệt máu trên nền xi măng, Lý Tiểu Vũ vội vàng gọi Tô Tô, Tô Tô nhìn sang thấy vết máu đã ngả màu, trong lòng giật thót. Cô túm tay Lý Tiểu Vũ, rất chặt!
“Sao anh ấy có thể xảy ra chuyện được chứ?!” Tô Tô cau mày, khuôn mặt trắng bệch, lẩm bẩm: “Nơi bắt nguồn của zombie như Đức Thành anh ấy còn vượt qua được, sao có thể chết bởi một con chim chứ?”
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, Tô Tô hít thở sâu, có sóng gió gì lớn mà cô chưa từng gặp? Càng hoảng loạn càng phải bình tĩnh.
Tô Tô hít thở sâu vài lần, nhìn kỹ lại tấm da động vật dưới đất. Nó rất giống con ưng mà Lã Ấn hay đem theo, bên trên vẫn còn lông. Chắc là con chim đó đã bị Diệp Dục lột da, thế còn thịt? Có phải Diệp Dục đã ăn rồi không?
Nghĩ đến điều này, Tô Tô vội vàng bảo Lý Tiểu Vũ đi mở lều ra. Lúc Lý Tiểu Vũ gấp gáp mở lều, Tô Tô có một cảm giác, không dám nhìn. Cô sợ rằng sẽ nhìn thấy điều không muốn nhìn.
Cô sợ rằng sẽ nhìn thấy Diệp Dục bị trọng thương không thể chữa khỏi, cô khó khăn lắm mới vẽ xong kế hoạch tương lai cho mình và anh, nếu Diệp Dục chết cô sẽ phải tự lên kế hoạch lại. Quan trọng là Tiểu Ái rất thích cha nó, Tô Tô rất mong chờ bức tranh thân mật của Tiếu Ái và Diệp Dục.
Giây phúc đó, cô cảm thấy bình thường mình hô to gọi nhỏ với Diệp Dục không giống như bạn bè. Không có việc gì cũng thích sai anh làm cái này cái kia, còn thường nói Diệp Dục đi chết đi. Thật không nên như vậy, dù gì Diệp Dục cũng là cha đẻ của Tiểu Ái, anh có ngốc, có phiền phức đi nữa, Tô Tô cũng phải đối xử tốt với anh hơn một chút.
“Tô Tô, Tô Tô, người ở trong này!”
Lý Tiểu Vũ kéo khóa lều, hô lên mừng rỡ, Tô Tô mới phát hiện mình đang nhắm chặt mắt, chờ tới khi cô mở mắt, nhìn thấy bên trong chiếc lều màu xanh bộ đội, Diệp Dục đang nằm đó. Diệp Dục còn mặc bộ rằn ri sa mạc lúc đi, trên người vẫn mặc giáp chiến thuật, trong tay còn cầm một miếng thịt máu me nhớp nháp.
Miếng thịt đó trong thời tiết oi nóng này, qua mấy ngày liền đã bốc mùi, nhưng Tô Tô không lo lắng nhiều như thế, cô ưỡn bụng, khó nhọc vào trong lều, quỳ xuống bên cạnh Diệp Dục, đưa hai ngón tay ra trước mũi Diệp Dục, nói với Lý Tiểu Vũ:
“Vẫn còn thở.”
Sau đó kéo mi mắt Diệp Dục, đồng tử bình thường, mặt nóng lên, hơi thở bình thường. Tô Tô tức đến tát bốp vào mặt Diệp Dục một cái, ngẩng đầu nói với Lý Tiểu Vũ:
“Anh ấy không sao, có thể ăn thịt con ưng biến dị cấp hai của Lã Ấn, lại còn không nướng lên nên bị nhiễm virus mạt thế, đang tiến hóa lần hai.”
Có lẽ cơ thể đã bắt đầu tiến hóa lần hai, con chim ưng biến dị cấp hai của Lã Ấn chỉ thêm một cú hích, dù sao phản ứng hiện giờ của Diệp Dục là đang tiến hóa lần hai.
“Hả?”
Lý Tiểu Vũ quỳ xuống bên ngoài chiếc lều, nhìn Diệp Dục đang nằm bên trong, cô thầm cười khổ trong lòng. Diệp Dục là dị năng giả hệ hỏa, anh ấy hoàn toàn có thể nướng thịt lên rồi ăn, sao phải ăn sống chứ?
Được rồi, đó không phải chuyện quan trọng, quan trọng là dị năng hệ hỏa của Diệp Dục đã rất mạnh rồi, anh ấy còn tiến hóa lần hai, sẽ tiến hóa thành dị năng gì chứ? Tô Tô muốn mượn dị năng hỏa của Diệp Dục để nấu cơm, chắc là không thực hiện được rồi?
“Tiểu Vũ, cô có cõng được người đàn ông to cao thế này không?”
Tô Tô nghĩ, chỗ này có mùi xi măng, lại có mùi máu tanh của động vật, dù sao thì cũng không phải chỗ tốt, tốt nhất cô nên cõng Diệp Dục về. Hơn nữa Trạc Thế Giai còn đang ở đối diện, bốn người họ ra ngoài cùng nhau, không thể hôm nay bỏ một người, mai bỏ một người được.
Hiện giờ, tất cả dị năng của cô đều dùng để giữ cho cầu băng lâu nhất có thể nên khó có thể tạo ra người nước. Tạo ra được một chiếc cầu băng lớn như thế hao tổn rất nhiều năng lượng dị năng, nếu giờ tạo ra một người nước, cũng không thể sai nó cõng Diệp Dục về, nên Tô Tô chỉ có thể nhờ Lý Tiểu Vũ giúp.