Sinh Con Thời Mạt Thế

“ Chuyện này… không thành vấn đề!”

Lý Tiểu Vũ suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Tô Tô đỡ Diệp Dục lên, để Lý Tiểu Vũ cõng anh ra ngoài. Cô muốn thu dọn đồ dùng trong lều của Diệp Dục, không ngờ lại tìm thấy tấm ảnh của mình trong đống đồ lộn xộn.

Đấy vốn là ảnh gia đình cô nhưng bị Diệp Dục cắt chỉ còn Tô Tô, tựa như rất trân trọng lưu vào ký ức, xếp nghiêm chỉnh. Tô Tô cúi đầu nhìn gương mặt ngây thơ, hơi xấu hổ của mình.

Dựa vào thời điểm trong tấm ảnh, Tô Tô mới chỉ là một nữ sinh trung học, tóc rất dài, ngoan ngoãn dịu dàng, nội tâm mềm yếu trong sáng, đối xử lễ phép với tất cả mọi người, luôn luôn nhỏ nhẹ, không phải người đàn bà đanh đá chua ngoa của hiện tại.

Cô nhặt tấm ảnh lên, lẳng lặng cất đi, sau đó thu dọn lều. Nhờ Lý Tiểu Vũ giúp đỡ, cô đóng gói tất cả mọi thứ vào balo hành quân. Cô không tháo vũ khí mà cầm tất cả bao gồm một cung tên, một súng ngắm xuống tầng.

Lý Tiểu Vũ trước đeo balo hành quân của Diệp Dục, lưng đỡ Diệp Dục to lớn; Tô Tô mang lều, tay cầm súng và nỏ; hai người đi mãi mới xuống đến tầng bảy. Khi đến nơi, trời đã tối đen, Trạc Thế Giai đang đứng ở đầu cầu băng đợi.

Tô Tô chống bụng, đột nhiên cảm thấy không ổn. Cảm giác này vô cùng mãnh liệt. Cô nhướng mày hét lên với Lý Tiểu Vũ:


“Tiểu Vũ, chạy!!!”

“Gì cơ?”

Lý Tiểu Vũ đang cõng Diệp Dục, chưa kịp hiểu ra. Tô Tô đẩy cả hai về phía cây cầu. Hai người một trước một sau vội vàng chạy đi.

Nói là chạy, thật ra không khác đi là mấy. Vừa lên cầu, cô quay người lại, thấy rõ một bóng đen lao ra từ cánh cửa tầng bảy. Tô Tô đưa hai tay lên, một lớp băng xuất hiện. Lý Tiểu Vũ vừa cõng Diệp Dục vừa chạy về phía trước, quay đầu hét lên:

“Tô Tô!”

“Đừng để ý! Đi ngay đi!”

Tô Tô nói xong lại thấy buồn cười, buồn đến mức phải cười. Cô là người đã lăn lộn trong mạt thế mười hai năm, cứ nghĩ mình đã đủ ích kỷ máu lạnh, không ngờ còn phải bảo người khác mặc kệ mình?!

Bóng đen lao về phía trước, khựng lại một chút trước đám băng của Tô Tô. Cô chưa kịp nhìn rõ bóng đen đó thì một viên đạn bay từ tòa nhà nào đó, lao thẳng vào đầu nó.

Bóng đen kia chưa chết ngay, bốn năm viên đạn liên tiếp điên cuồng tấn công.

Có lẽ những tay súng phục kích kịp thời ra tay.


Tô Tô quay đầu. Trong cơn gió nóng bức, dưới chân là cây cầu lạnh ngắt, dưới kia là đám zombie sôi trào, tóc cô bay loạn xạ, hai mắt dần nóng lên. Cô cảm thấy mình thật ủy mị, mang Tiểu Ái đi che chắn nguy hiểm cho Lý Tiểu Vũ và Diệp Dục, rồi lại nhận ra ở một nơi nào đó, cô cũng đang được bảo vệ.

“Cảm ơn!”

Tô Tô hô một tiếng rồi quay lại xem bóng đen đã bị bắn chết kia. Nó ngã trên cầu, nhanh chóng bị đông lạnh. Đó là con zombie cấp ba, có dị năng tốc độ.

Tô Tô tự tay bổ đầu nó lấy ra một viên tinh hạch zombie cấp ba hình bầu dục, cầm trong tay ướm thử. Nó nặng hơn tinh hạch hình thoi của zombie cấp hai rất nhiều.

Zombie cấp ba bắt đầu thoát khỏi hình dạng của con người, phát triển theo nhiều kiểu kỳ quái. Zombie cao to có dị năng cấp ba sức mạnh, còn zombie có tốc độ nhanh nhưng nhỏ nhắn, chỉ nhìn thấy cái bóng khi di chuyển là loại có dị năng tốc độ.

Con Tô Tô gặp lần này toàn thân đen thui, vẫn có hình người, gương mặt lại phát triển nhìn hao hao động vật, mặt mọc đầy lông đen, tóc rất dài quét đất như chổi lau nhà, nhìn rất xấu xí khó coi.

Tô Tô nhíu mày không nhìn nó nữa. Cô đi về phía phòng học nhảy. Đi được hai bước lại nghiêng đầu nhìn mấy tòa nhà xung quanh, nghĩ một chút. Người ta giúp mình, tại sao cô lại không bánh ít ném đi, bánh quy ném lại nhỉ? Cứu Diệp Dục là cứu, mà cứu thêm vài lính đặc chủng bị bao vây trong biển zombie cũng là cứu!

Cô quyết định nghỉ ngơi đêm nay, mai sẽ bắt đầu dựng cầu băng về phía mấy lính đặc công. Không biết bao giờ biển zombie mới rút lui, viện binh đến, Tiểu Ái ra đời, nhưng mạt thế vốn khó khăn, cô cứ tìm đủ người rồi nói tiếp!


Khi quay về phòng học nhảy, Tô Tô vung tay lên, rút lại cây cầu băng của mình. Cây cầu tan ra, người bên Tạ Hào Thế chỉ hận không thể giữ lại lớp băng kia cho chính mình!

Buổi tối, Phi Phi tạo dây đưa đào sang, Tô Tô lại cho họ hai khối băng rồi tiếp tục ở bên cạnh Diệp Dục, cắt đào thả vào một mảnh vải và vắt nước vào miệng anh.

Tô Tô phát hiện ra môi Diệp Dục nhìn không có gì lạ nhưng nước đào vừa rơi xuống đã bị hấp thu trong chớp mắt. Cô đặt đào xuống, sờ trán Diệp Dục thì phát hiện ra trán càng lúc càng nóng, tựa như chạm vào nước sôi vậy.

Tô Tô cau mày cởi áo giáp chiến thuật của anh. Dường như Tiểu Ái đạp nhanh hơn mọi khi, cô đặt tay Diệp Dục lên bụng mình, cúi đầu an ủi em bé:

“Bé con, con đừng sợ. Cha con chỉ đang tiến hóa lần hai thôi, không sao đâu. Con xem này, cha đang đặt tay lên bụng mẹ đấy. Cha con nói Tiểu Ái ngoan, cha ngủ dăm ba ngày thôi. Con nhớ phải ngoan, phải nghe lời mẹ nhé.”

Cảm nhận được bàn tay của cha, Tiểu Ái ngừng cựa quậy. Con bé thật sự rất nghe lời Diệp Dục, rất thích người cha này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận