Sinh Con Thời Mạt Thế

“ Đúng là Liễu Truyền Phong.”

Tô Tô cười gằn, giơ hai tay lên. Một đường thẳng băng trắng lao thẳng vào chiếc xe jeep.

“Bố khỉ, Tô Tô cô thần kinh à?”

Liễu Truyền Phong không di chuyển được nên mở cửa xe chửi thề. Hắn ta nhảy ra ngoài nhìn ngó xung quanh, bốn phương tám hướng toàn băng đóng dày đặc. Cách đó không xa, cách vài mẫu ruộng khô cằn là cổng lớn của thôn Bát Phương.

Bề mặt mấy mẫu ruộng này đã sạch sẽ hơn mấy hôm trước khá nhiều. Giòi không còn bò ra từ đất nữa mà trên đó có xác mấy con nhộng mặt người. Những người bị họ bỏ lại vẫn sống khá tốt, ai nấy đứng trước cửa thôn trợn mắt gườm gườm nhìn Liễu Truyền Phong.

Chẳng hiểu sao Liễu Truyền Phong lại thấy hơi hốt hoảng. Một tầng băng nữa ập đến, hắn ta vội vàng nhảy lên nóc xe. Một vòng tròn lửa nóng rực xuất hiện quanh chiếc xe.

Đúng thế, Liễu Truyền Phong là một dị năng hỏa, tuy không cao nhưng cũng là cấp ba đấy! Đối mặt với tầng băng lạnh của dị năng giả cấp bốn Tô Tô, Liễu Truyền Phong không chỉ chột dạ mà còn hốt hoảng. Hắn nào biết hôm nay Tô Tô dậy sớm như vậy, còn đứng trên tháp canh quan sát nữa.

Liễu Truyền Phong cố nở nụ cười, chắp tay xin lỗi với Tô Tô, “Xin lỗi Tô Tô, tôi chỉ đùa đùa chào hỏi thôi, không ngờ chuyện vặt này lại khiến cô bực mình. Hôm nay cô tha mạng cho tôi đi, chỉ cần tôi rời được khỏi đây, sau này nhất định sẽ báo đáp?!”

Hắn ta nói rất to, dù cách vài mẫu ruộng nhưng người đứng trên tháp canh vẫn nghe rõ.

Thư Sinh đứng sau lưng Tô Tô liếc nhìn cô nhưng Tô Tô vẫn lạnh lùng đứng im. Thư Sinh giơ súng lên, nhắm thẳng vào giữa trán Liễu Truyền Phong rồi bắn.

Liễu Truyền Phong cũng chỉ là một dị năng giả hệ hỏa cấp ba mà thôi, khả năng điều khiển năng lượng còn thấp hơn cả Lã Ấn ngày trước. Trước kia Lã Ấn còn có chim biến dị canh gác cho còn Liễu Truyền Phong không có gì cả. Như thế mà vẫn dám diễu võ giương oai lùa quái ở thôn Bát Phương, quả là có dũng khí.

Khen thì khen, chết vẫn phải chết. Không vì lý do gì, chỉ vì câu nói “đùa đùa chào hỏi”!

Thôn Bát Phương này chỉ toàn người già, phụ nữ và trẻ con, đã biết mà còn dẫn nhộng mặt người cấp ba đến thì rõ ràng là đùa giỡn quá mức rồi. Liễu Truyền Phong đâu có đùa, rõ ràng hắn đang trả thù, biết bao người vừa nghe tin đã sợ mất mật.

Vì thế dù hắn cầu xin tha thứ, Tô Tô vẫn phải xử lý hắn. Không chỉ riêng Liễu Truyền Phong phải chết, đồng đội của hắn ai cũng phải chết, diệt cỏ tận gốc.

Băng trên mặt đất đóng thành một tầng dày, bao trùm cả lên bánh xe. Lục Nhậm ngồi trên xe chưa kịp mở cửa nhảy xuống đã thấy Liễu Truyền Phong đứng trước ngã ngửa ra, một viên đạn bắn xuyên gáy. Máu bắn ra như một đóa hoa rực rỡ.

Tựa như thời gian đã ngưng lại trong khoảnh khắc này. Gương mặt của Liễu Truyền Phong vẫn đang tỏ vẻ muốn đàm phán với Tô Tô, thân thể lại nghiêng ngả đổ ụp vào lớp băng cứng phía dưới.

Các dị năng giả đằng sau hốt hoảng. Tô Tô kia nhìn thì hiền lành mà sao lại cương quyết lấy tính mạng bọn họ thế? Lẽ nào Tô Tô thật sự không phải người bao dung, bọn họ không thể cầu xin Tô Tô cho bọn họ một con đường sống sao?

Các dị năng giả bắt đầu bối rối, có phần oán hận Liễu Truyền Phong vừa chết đi. Ai nói là sẽ cho Tô Tô biết tay? Ai nói là phải trả thù? Ai nói là Tô Tô không để bọn họ sống thoải mái thì cô cũng không được thoải mái?

Có người vẫn ôm tâm lý cầu may, mở cửa xe chạy về phía cổng thôn Bát Phương, huơ tay với tháp canh:

“Tô Tô, tôi sai rồi, cho tôi sống với! Tôi bị Liễu Truyền Phong tẩy não, xin cô đấy, Tô Tô!!!”

“Giết.”

Tô Tô thản nhiên nói với Thư Sinh. Thư Sinh vẫn ghì chắc súng, nòng súng di chuyển. Anh nổ tiếp phát súng nữa vào tên dị năng giả đang xin tha thứ kia. Hắn chết ngay lúc đang chạy.

Những người đằng sau định học hỏi kẻ kia lập tức hốt hoảng. Cứng không được, mềm cũng không xong? Cứng mềm thế nào Tô Tô cũng vẫn lấy mạng bọn họ?

“Tiếp tục!”

Tô Tô lạnh lùng nói với Thư Sinh. Mọi người xung quanh sửng sốt, thoáng chốc cảm thấy sởn da gà khắp người.

Người ta đã cầu xin tha thứ, hứa hẹn không tái phạm rồi nhưng Tô Tô vẫn muốn giết?!

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của người bình thường. Thư Sinh là thành viên đội cảm tử, nghề của anh là giết người, Tô Tô nói tiếp thì anh vẫn tiếp tục. Khẩu súng của Thư Sinh nổ lên từng phát đanh gọn, tiêu diệt hết số dị năng giả kia.

Có dị năng giả bắt đầu chống trả, sử dụng dị năng để yểm hộ bản thân, chạy về phía ngược lại với thôn Bát Phương. Ca tử thấy vậy cũng giơ súng lên hỗ trợ Thư Sinh. Hai người hai khẩu súng ra tay liên tiếp, xác người ngổn ngang trên mặt đất. Tất cả đều là dị năng giả cấp hai.

Những cái xác chết không nhắm mắt nằm trên lớp băng lạnh lẽo, máu trào ra giữa trán. Cảnh tượng này chẳng khác gì hình ảnh trong lò sát sinh, khiến người người kinh hãi.

Tất cả những người ở cửa chính thôn Bát Phương đều đứng tụm lại một chỗ, da đầu tê dại, tim đập thình thịch. Tất cả đều cảm thấy thật may mắn vì bọn họ bị Liễu Truyền Phong bỏ lại, bằng không giờ bọn họ cũng là kẻ bị Tô Tô giết.

Người đàn bà này… không ngờ lại độc ác tuyệt tình đến vậy. Ai nói Tô Tô chỉ là con đàn bà quản lý một cái thôn nho nhỏ theo kiểu ôn hòa. Đây là ôn hòa sao? Cô cứ như vậy hờ hững giết cả chục mạng người đấy!

Điểm chính là Tô Tô không hề tỏ vẻ có chút cảm xúc nào. Cô đứng quan sát, nhìn từng người từng người bị bắn chết mà không chớp mắt. Những kẻ đó cầu xin ra sao cô cũng không quan tâm, không thương hại, ai nấy đều vô cùng sợ hãi.

Thậm chí còn không hề tỏa ra sát khí. Không buồn không vui không oán không ghét, chỉ là tập mãi thành quen mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui