Sinh Con Thời Mạt Thế

Thành viên đội nữ tự cường nói khi cứu được Lý An Tâm trong làn sương mù, cô ta đã bầm dập hết cả. Mấy tên đàn ông trong đó cũng đã bị bắt lại, hiện nhốt trong trại huấn luyện của đội đặc công dị năng và bị nhóm Thanh Mộc thẩm vấn.

Trạm y tế của thị trấn nhộng là khu chữa bệnh mới mở do Quân Tửu quản lý. Ngoài Lương Tiểu Kỳ và Lý Minh Chi là y tá có kinh nghiệm, bọn họ tuyển thêm vài người phụ nữ có kinh nghiệm chữa bệnh và chăm sóc người bệnh. Trạm y tế này được đặt trong một xác nhộng cao hai tầng, chuyên chữa ngoại thương cho người trong trấn.

Lý An Tâm không còn sức đi lại nên Lý Tiểu Vũ phải tự mình đến trạm y tế để gặp cô ta. Tô Tô và Lý Tiểu Vũ cũng đi ra trạm y tế, vừa ra khỏi cửa phòng thì thấy Diệp Dục đang bế Tiểu Ái chơi trên thảm ở tầng một nên Tô Tô tiện tay nhấc Tiểu Ái lên đi cùng luôn.

Tô Tô và Lý Tiểu Vũ vừa đi thì Hộ Pháp đến, ranh ma nhìn Diệp Dục chán chường ngồi trên thảm, hỏi han:

“Này người anh em, chuyện của chú bác sĩ Trạc kể cho anh rồi. Cô ấy bảo chú nên đi gặp bác sĩ tâm lý.”

“Chuyện gì?”

Diệp Dục mù mờ nhướn mày nhăn trán nhìn Hộ Pháp, trông thật ngu ngốc. Anh móc bao thuốc trong túi ra châm lửa một cây rồi đưa Hộ Pháp, lại tự châm cho mình một cây.


Hộ Pháp tuy nói giọng bỡn cợt nhưng vẫn tỏ vẻ tiếc hận, “Chuyện chú bị liệt dương chứ sao nữa. Tại sao anh em bao nhiêu năm như vậy mà chú nỡ lòng giấu cả anh?”

“Cút mẹ đi. Tiên sư, đứa nào nói ông đây liệt dương?”

Chuyện liên quan đến mặt mũi của đàn ông thì Diệp Dục không thể bỏ qua được. Anh bật dậy lao ra đánh móc một cú vào gáy Hộ Pháp nhanh như chảo chớp. Hộ Pháp đã phòng ngự, nhanh chóng bay ra rồi cười hô hố:

“Không sao mà người anh em, cái này chữa được hết. Chú cứ bảo Tô Tô đừng vội, anh tìm bác sĩ tâm lý hỗ trợ chú.”

Tô Tô nói?! Diệp Dục đứng hình, mặt mày méo mó. Từ khi Tô Tô mang thai đến nay là Tiểu Ái tròn năm tháng, anh thật sự đã từ bỏ tính nết lưu manh, không dám đụng vào Tô Tô, thế mà Tô Tô còn có ý kiến?!

Sắc trời đã tối mịt. Hôm nay có cuộc tấn công, Mộc Dương ra lệnh giới nghiêm ban đêm tại thị trấn nhộng nên trạm y tế không có nhiều người lắm. Vài người phụ nữ mặc đồng phục y tá, khoác áo khoác dày đang bận rộn đi lại, thấy Lý Tiểu Vũ thì nhao nhao giơ tay chào cô.

Đây là những người do Quân Tửu thuê nên họ không nhận ra Tô Tô, Tô Tô cũng không định giới thiệu bản thân mình nên khi những y tá kia không chào hỏi, Tô Tô cũng bỏ qua, cứ thế đi lên tầng hai.

Lý An Tâm nằm ở phòng bệnh tầng hai, bên giường có một máy hô hấp. Người cô ta có rất nhiều dấu vết như bị răng cắn, quấn vải xô thật dày nhưng vẫn không ngăn được máu rỉ ra thấm đỏ cả lớp vải.

Thấy Lý Tiểu Vũ và Tô Tô, Lý An Tâm nghển cổ lên trợn đôi mắt tràn đầy hận thù với em họ mình.

Lý Tiểu Vũ kéo ghế ngồi bên cạnh Lý An Tâm, bình tĩnh nhìn cô ta. Lý An Tâm lại nằm phịch xuống, đưa đôi tay khô héo gỡ máy thở trên mặt ra, cười với Lý Tiểu Vũ:

“Tiểu Vũ, đến thăm chị à?”


“Em tới vì muốn hỏi chị. Vì sao?”

“Vì sao gì cơ?”

“Vì sao em chưa từng hại chị, chị lại muốn hại em?”

“Bởi vì chúng ta là chị em,” Lý An Tâm yếu ớt cười, liếc nhìn Tô Tô và Tiểu Ái trong lòng cô, “Em xem, ba người chúng ta tuổi tác tương đương, ngoại hình tương đương, cùng học một trường cùng chung một ngành, còn sống chung trong ký túc xá lâu như vậy nhưng bây giờ thì sao? Hai người các cô thì được sống tốt, rất tốt! Còn chị thì sao? Chị không được như vậy, quỷ không ra quỷ, vì sao? Vì sao hai cô có thể sống thanh sạch như vậy còn tôi phải chịu cuộc đời dơ bẩn?”

Lý An Tâm không hiểu vì sao lòng mình đã chết lặng nhưng khi nhìn Lý Tiểu Vũ và Tô Tô trông vẫn như trước mạt thế cùng đứng trước mặt, Lý An Tâm không nhịn được phải tự hỏi: vì sao cuộc sống lại bất công với cô ta như thế?

Tô Tô cười gằn, ôm Tiểu Ái bỏ đi. Người như vậy thì còn phí lời giải thích làm gì? Giết luôn có phải tốt không? Khi đi đến cầu thang, cô nghe thấy tiếng Lý Tiểu Vũ tức giận kêu lên:

“Vì sao à? Chị hỏi em vì sao à? Chúng ta cùng trốn ra khỏi Tương thành, chúng ta cùng vào biệt thự Quả Táo một ngày, tôi muốn tự mình kiếm ăn, còn chị thì sao? Chị muốn chờ cứu viện! Kể từ khi đó, tôi và chị đã tự mình quyết định con đường tương lai khác nhau. Chị chọn ỷ lại, vì thế nên tôi sống tốt hơn chị!”

“Ha ha… ha ha ha… khụ khụ…”


Một hồi yên lặng ngắn ngủi rồi tiếng Lý An Tâm cười to vang lên, còn có tiếng ho khan. Tô Tô chợt cảm thấy có vấn đề, vội vàng quay lại thì thấy Lý An Tâm ngồi dậy vừa ho ra máu vừa thở dốc.

Cô ta như ngọn nến trong gió, chỉ còn chút hơi tàn, đôi mắt đục ngầu dần mờ đi. Đột nhiên Lý An Tâm như đã hiểu ra, nhìn Lý Tiểu Vũ lại nhìn Tô Tô rồi cười ha hả sau đó khạc máu, người mềm nhũn rơi thẳng xuống đất. Vạch đo nhịp tim trên màn hình máy kéo thành một đường thẳng tắp.

Lý Tiểu Vũ vẫn chưa hoàn hồn, chưa hiểu vì sao Lý An Tâm đang cười lại chết? Cô ngẩn ngơ ngồi trên ghế nhìn Lý An Tâm đập đầu xuống đất nhưng chân còn trên giường.

Tô Tô vỗ vai Lý Tiểu Vũ khẽ nói, “Cô ta chết rồi. Để người xử lý hậu sự đi.”

Cô nắm tay Lý Tiểu Vũ đưa ra ngoài. Hai người hoàn toàn im lặng ra khỏi trạm y tế, gọi một người lái xe đưa bọn họ quay về.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận