Tô Tô vẫy tay với thầy Tần rồi quay người bế Tiểu Ái đến bệnh viện. Trạc Thế Giai và Thiên Tứ được giữ trong lồng kính vẫn còn nằm ở tầng hai của bệnh viện. Trong lòng Tô Tô luôn lo lắng cho sự an nguy của Thiên Tứ cho nên mới sáng sớm cô đã lập tức đến thăm cậu bé.
Khi Tô Tô đến, Trạc Thế Giai vẫn còn đang ngủ trên giường. Tối qua, lúc Tô Tô quay về biệt thự, Trạc Thế Giai vẫn còn chưa ngủ, có lẽ đã quá mệt cho nên Tô Tô đẩy cửa vào trong, cô ấy cũng không biết.
Tô Tô bế Tiểu Ái đi đến bên lồng kính, nhìn Thiên Tứ. Thiên Tứ bé nhỏ đáng thương lúc này giống như một con thú nhỏ, mặc tã lót. Tã lót kia là tã size nB – size nhỏ nhất mà Tô Tô tìm được, nhưng khi mặc lên người Thiên Tứ thì lại trông rất là rộng.
Người cậu bé còi cọc gần như không có thịt, chỉ nhìn thấy mấy chiếc xương sườn nhỏ. Trên ngực cậu bé bị Trạc Thế Giai dính thiết bị đo điện tâm đồ. Bụng nhỏ hơi phập phồng. Gương mặt thằng bé còn không to bằng một bàn tay Tô Tô mà phải đeo máy thở ô xi.
Tô Tô đứng bên lồng kính nhìn một lúc, Thiên Tứ bắt đầu khẽ cử động, chắc là thằng bé đói rồi? Thế là Tô Tô giơ tay lên, bế Tiểu Ái biến ra hai giọt nước to nhỏ đút vào miệng Thiên Tứ qua lỗ tròn nhỏ trên lồng kính, đút từng chút cho cậu bé.
Bởi vì Trạc Thế Giai mang thai yếu lại tự sinh trong một trường như vậy nên cơ thể bị suy nhược, đến bây giờ vẫn không có sữa. Hôm qua, cô ấy phải dùng thìa miễn cưỡng đút chút sữa bột cho Thiên Tứ. Nếu như hôm nay Trạc Thế Giai vẫn chưa có sữa, chắc Tô Tô phải tìm cách tìm một bình sữa.
Cũng không biết đứa bé này có chịu được đến lúc gặp mặt Hộ Pháp hay không…Tô Tô lắc đầu, cô cảm thấy mình thực sự không nên nghĩ như vậy. Trạc Thế Giai vốn đã không khó khăn, là bạn bè nếu như cô cũng nghĩ như vậy thì Trạc Thế Giai làm sao chống đỡ được?
Nghĩ đến đó, Tô Tô liền quay đầu, liếc nhìn Trạc Thế Giai còn đang ngủ say, rồi bế Tiểu Ái đi xuống lầu. Sau khi ăn cơm ở chỗ đám người Tiêu Dao, cô quay về biệt thự nhà mình, lục tung tầng hầm tìm đồ đạc chỉ tìm thấy một bình sữa nhỏ và một bình giữ nhiệt. Cô rửa sạch rồi lại đi tìm thầy Tần để thầy Tần đun nóng chút nước cho vào trong bình giữ nhiệt.
Đợi khi Tô Tô quay về bệnh viện nơi Trạc Thế Giai đang ở thì cô ấy đã tỉnh. Tiêu Dao đem chút đồ ăn và canh gà đến cho cô ấy. Trạc Thế Giai đang ngồi ăn bên mép giường thấy Tô Tô một tay bế Tiểu Ái, tay còn lại xách bình sữa nhỏ và bình giữ nhiệt mới đi đến. Trạc Thế Giai vội đứng dậy, nở nụ cười kiên cường trên gương mặt hốc hác trắng bệch nói với Tô Tô:
“May mà có cháu, nếu không cô cũng không biết phải làm thế nào.”
“Hôm nay Thiên Tứ thế nào rồi?”
“Thằng bé rất cố gắng, trái tim và phổi tạm thời không có dấu hiệu bị truyền nhiễm.”
Trạc Thế Giai nói tình huống rất lạc quan nhưng ai cũng nhìn ra được sự lo lắng trên mặt cô ấy. Thiên Tứ quá nhỏ bé còn mới sinh được một ngày, căn bản không nhìn ra được cái gì. Hơn nữa các cơ quan trên cơ thể cậu bé chưa phát triển hoàn toàn. Trạc Thế Giai lại không có sữa mẹ. Ngoài việc phải lo lắng tim và phổi xuất hiện triệu chứng truyền nhiễm còn phải xem xét đến rất nhiều vấn đề khác.
Trạc Thế Giai nhận lấy bình sữa và bình giữ nhiệt trong tay Tô Tô, lấy sữa bột dành cho trẻ ở giai đoạn đầu mà Tô Tô đem đến ngày hôm qua, bắt đầu pha sữa cho Thiên Tứ. Nhưng một lát sau, cô khó xử giơ túi sữa bột trong tay lên, quay người nhìn Tô Tô:
“Tô Tô, cô có thể xin của cháu ít sữa mẹ không?”
Dù sao thì sữa bột cũng không thể bằng sữa mẹ. Cho dù hàm lượng của sữa bột gần bằng sữa mẹ nhưng giá trị dinh dưỡng thì không thể bằng được. Trước mạt thế đã từng có người làm một nghiên cứu, quan sát sữa bột và sữa mẹ dưới kính hiển vi. Nghiên cứu cho thấy trong sữa mẹ rất giàu bạch cầu và chất béo. Bạch cầu có thể đề kháng truyền nhiễm, chất béo có lợi cho não và mắt.
“Được thôi. Dù sao sữa của cháu cũng nhiều!”
Tô Tô nhún vai, bế Tiểu Ái về biệt thự nhà mình. Trong nhà cô tích trữ rất nhiều đồ, dễ dàng có thể tìm ra mấy cái loại máy hút sữa bằng tay và bằng điện.
Lấy 200cc sữa cho Thiên Tứ xong, Tô Tô liền bế Tiểu Ái đến chỗ Trạc Thế Giai. Cô đặt Tiểu Ái trên giường, đưa bình sữa cho Trạc Thế Giai, thuận tiện giúp cô ấy làm chút chuyện lặt vặt.
Một lúc sau, Tô Tô quay người nhìn thì thấy Tiểu Ái đã tỉnh từ lúc nào. Cô bé đã lật người nằm bò trên giường, còn giơ tay cầm đũa Tô Tô đặt trên bàn cạnh giường Trạc Thế Giai. Cô bé đang cầm đũa khua khoắng, nghịch suýt nữa đâm vào mắt mình.
Tô Tô cảm thấy hơi đau đầu, quay người giật lấy chiếc đũa trên tay Tiểu Ái. Cô bé liền há mồm gào khóc. Thiên Tứ đang ở trong lồng kính run rẩy hút từng hớp sữa, nhìn thấy Tiểu Ái khóc cũng muốn khóc theo. Tô Tô vội vàng lôi Tiểu Ái ra.
“Con nghịch cái gì không nghịch lại đi nghịch đũa? Chọc vào mắt thì phải làm sao?”
Cô vừa mắng Tiểu Ái vừa lau nước mắt cho cô bé. Cô bé lại tỏ ra cực kỳ tủi thân, gào mồm khóc lớn. Đúng lúc này, bên ngoài Tương thành, Diệp Dục đã tìm hai mẹ con họ cả đêm, dường như cảm nhận được cái gì đó, anh quay đầu nhìn vế hướng khu biệt thự Quả Táo.
Xung quanh anh là một đống đổ nát, Hộ Pháp mặt mày ủ rũ ngồi trên đó, có cảm giác như anh sắp suy sụp rồi. Bởi vì từ sau khi bọn họ vào Tương thành, tất cả dấu vết để truy tìm đều đã bị người khác xóa mất. Thủ đoạn xóa dấu vết cực kỳ chuyên nghiệp, không phải loại nghiệp dư như Voldemort có thể làm được.
Cũng có nghĩa là đội lính đặc công dị năng bọn họ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, có một thế lực rất lớn của quân đội đang can thiệp vào giữa bọn họ và Voldemort. Từ việc che giấu tung tích của Tô Tô và Tiểu Ái, Trạc Thế Giai có thể thấy thủ đoạn của đối phương cực kỳ điêu luyện, điêu luyện đến mức khiến lính đặc công dị năng bọn họ phải xem trọng.
“Sao vậy?” Thấy Diệp Dục thất thần nhìn về phía khu biệt thự Quả Táo, Thư Sinh ở bên cạnh hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”
“Dường như tôi nghe thấy tiếng con gái tôi đang khóc.”
Trái tim Diệp Dục nhói đau. Lúc này tâm trạng của anh không tốt hơn Hộ Pháp bao nhiêu bởi vì căn cứ vào tin tức anh Bì truyền đến từ thị trấn nhộng nói Tô Tô đem theo Tiểu Ái và đám người Tiêu Dao đuổi theo Trạc Thế Giai.
Cũng có nghĩa là bây giờ tất cả bọn họ bao gồm Trạc Thế Giai, Tô Tô và Tiểu Ái còn có cả Voldemort bắt cóc Tạ Thanh Diễn đều đang bị thế lực kia giám sát. Quan trọng là bây giờ thế lực kia đã bị đám người Diệp Dục phát hiện nhưng vẫn chưa bị Tô Tô và Voldemort phát hiện.