Sinh Con Thời Mạt Thế

Lúc này, trong phòng bếp của căn biệt thự, Tô Tô đang đứng trước bàn nấu ăn, rửa sạch ngô sống trong tay. Rồi cô lại lấy một con dao ra, vừa gọt hạt ngô bỏ vào trong máy ép, vừa nghe Sở Hiên đứng phía sau hỏi:

“Rốt cuộc cô đã tìm ra ai là nội gián chưa?”

“Không phải ở thôn Bát Phương thì là ở thị trấn nhộng.”

Tô Tô quay đầu liếc nhìn Sở Hiên, tỏ vẻ không hứng thú lắm với câu hỏi của hắn. Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu lên, quay người nhìn Sở Hiên, tay cầm con dao gọi hạt ngô, chỉ vào hắn hỏi:

“Sao anh lại chắc chắn nội gián ở bên phía tôi. Chúng ta cùng nhau ra ngoài đối phó với Nam Nam Mộc, cả hai bên đều góp sức người, sao lại chắc chắn người bên tôi có vấn đề?”

Nghe Sở Hiên hỏi như vậy, ban đầu Tô Tô chưa kịp phản ứng lại. Nhưng khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng cô có chút không phục. Cô đương nhiên biết bên phía cô có nội gián. Bây giờ vấn đề không chỉ cô biết mà ngay cả Sở Hiên cũng biết. Vậy thì chắc chắn Phương Thúc Ế cũng biết, chẳng lẽ chỉ mình bên cô có nội gián sao?

Thế giới rộng lớn như vậy, lòng lại vô cùng phức tạp, dựa vào cái gì mà bên cạnh Sở Hiên và Phương Thúc Ế lại chắc chắn không có nội gián chứ?

Số người của thôn Bát Phương và thị trấn nhộng biết kế hoạch giết Nam Nam Mộc lần này rất ít. Chỉ có mười bảy lính đặc chủng dị năng, anh Bì và đám đàn em của anh ta, Lý Tiểu Vũ và vài trợ thủ đắc lực của cô ấy, cộng thêm vài phụ tá đắc lực của Mộc Dương.

Phạm vi khoanh vùng của tên nội gián này nhỏ hơn rất nhiều so với khi người của Xuân Chính Tông tập kích thị trấn nhộng. Tuy nhiên, Tô Tô vẫn chưa đoán ra là ai.

Nhưng bên Sở Hiên lại có rất nhiều người biết, không phải là mấy chục người thì cũng là mấy trăm người. Cho nên Sở Hiên nói chắc như đinh đóng cột là nội gián ở bên phía Tô Tô khiến cho Tô Tô mỗi lần nghe kết luận này đều hận không thể đạp cho hắn một phát.

“Bởi vì người của cô vừa đi, do thám của Nam Nam Mộc đã xuất hiện. Mà người của tôi vẫn ở đây, bọn chúng lại chẳng hề hay biết.”

Sở Hiên nhún vai. Hắn mặc quân phục phẳng phiu, cực kỳ nhàn hạ dựa vào bên cửa bếp, gương mặt tươi cười, giọng nói hòa vào tiếng máy ép:

“Người này còn thuộc tầng lớp quản lý của bên cô. Có thể là anh Bì, Lý Tiểu Vũ hoặc là Mộc Dương hay thậm chí là những người lính đặc chủng kia.”

“Mấy người anh nói đều không có khả năng.” Tô Tô lườm Sở Hiên, khoanh tay trước ngực, tựa cột sống vào bàn nấu ăn, “Anh đừng có ở đây mà gây xích mích chia rẽ nội bộ phía chúng tôi. Tôi thừa nhận chưa biết chừng vấn đề nằm ở bên phía tôi. Nhưng cho dù là anh Bì, Lý Tiểu Vũ, Mộc Dương hay thậm chí là những lính đặc chủng kia đều không thể là nội gián.”

Suy nghĩ cặn kẽ, tin tức đám người Hộ Pháp muốn quay về thị trấn nhộng thực sự vừa mới truyền đi không được mấy tiếng thì do thám của Nam Nam Mộc đã xuất hiện. Nếu như người bên phía Sở Hiên có vấn đề vậy thì đáng ra tên do thám đó phải biết. Trên thực tế người trong khu biệt thự vẫn chưa đi hết, lát nữa người của Nam Nam Mộc có tiến vào hay không cũng có thể chứng mình được điểm này.

Lúc này Tô Tô có chút hôi hận vì đã thả Mai Thắng Nam đi. Nếu như có Mai Thắng Nam ở đây, đâu cần lo lắng không tìm ra tên nội gián ở thôn Bát Phương và thị trấn nhộng chứ?

Tô Tô lại nói chuyện qua loa với Sở Hiên vài câu. Sữa ngô của Tiểu Ái đã được ép xong. Tô Tô xoay người, khom lưng lấy ra một cái bát ăn bột trẻ con hình con ếch và một cái thìa nhỏ màu xanh. Cô đổ sữa ngô vào trong bát rồi lại múc một ít cháo trong nồi cơm điện ra trộn đều với sữa ngô. Tô Tô lại nghe thấy Sở Hiên ở sau lưng ca ngợi mình:

“Cô xem cô, con gái một thân một mình dẫn theo con nhỏ đi lại ở mạt thế, trang bị đầy đủ như vậy làm gì chứ?”

Nhìn Tô Tô lôi ra một bộ đồ để đối phó với trẻ con. Nào là bát ăn bột con ếch, thìa nhựa nhỏ, yếm ăn dặm chống thấm nước in hình con bọ dừa, bình sữa in hình hươu cao cổ và sư tử con, khăn thấm mồ hôi lưng cho trẻ con…Thấy Tô Tô lật qua lật lại tìm rồi lấy ra một cái ghế ăn cho bé dạng gấp, khiến Sở Hiên hoa cả mắt.

Đã mạt thế rồi, đa số phụ nữ lo thân còn chẳng xong, càng đừng nhắc đến chuyện mang thai sinh con. Vậy mà Tô Tô không những mang thai còn khổ sở sinh con ra, lại còn không chịu bỏ qua nhưng thứ nhỏ nhặt trong việc nuôi dưỡng đứa bé. Chuyện gì cũng chú ý y như trước mạt thế, không mệt à?

“Đợi anh có con rồi, anh sẽ biết vì sao phải vất vả như vậy.”

Tô Tô mỉm cười, không giải thích gì với Sở Hiên, một tay xách ghế ăn cho bé, tay còn lại bưng bát cháo sữa ngô, kẹp yếm ăn dặm và bình sữa vào nách, đi từ trong sân ra. Cô vừa ngồi xuống chiếc thảm xốp rộng rãi liền vẫn tay gọi Tiểu Ái đang bò lồm cồm trên đó:

“Bé con, đến đây, ăn cơm nào.”

Tiểu Ái không thèm để ý đến Tô Tô vẫn cực kỳ hứng thú chảy nước dãi muốn tìm tòi thế giới bên ngoài thảm xốp. Chíp Bông thấy thế liền bò một đoạn về phía Tô Tô đang ngồi, sau đó giống như tranh công quay đầu lại đi lôi Tiểu Ái. Tiểu Ái lại quay người lại túm lấy Chíp Bông há mồm cắn.

Thấy cảnh tượng này, Tô Tô vừa tức vừa buồn cười. Cô đặt bát ăn bột xuống dưới thảm, một tay chống trên thảm, một tay túm lấy Tiểu Ái đang đánh nhau với Chíp Bông đặt cô bé vào trong ghế ăn. Tiểu Ái liên tục uốn éo người, Tô Tô thắt đai an toàn, đe dọa nói:

“Ngồi im, ăn cơm!”

Tiểu Ái không chịu gào lên mấy tiếng, vặn vẹo người trên ghế. Sau khi được Tô Tô đút cho hai miếng cháo sữa ngô, Tiểu Ái liền muốn tự làm. Cô bé cướp lấy cái thìa trong tay Tô Tô bắt đầu tự xúc ăn.

Trẻ con ở tuổi này bảo Tiểu Ái tự học ăn cơm quả thật là tai họa. Chỉ một lát sau, Tiểu Ái đã làm vãi cháo khắp nơi, cô bé còn cố ý vẩy cả cháo lên người Tô Tô. Chỉ cần nghe thấy Tô Tô cất cao giọng nói “ơ kìa, ơ kìa”, cô bé liền vô cùng vui vẻ.

“Con nhóc nghịch ngợm này, lãng phí thức ăn. Mẹ không chơi với con nữa. Con chơi xong thì gọi mẹ.”

Tô Tô cố ý nghiêm mặt, hung dữ nói với Tiểu Ái một câu. Cô nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Bên ngoài tường thành có ít nhất mười người đến, người cao nhất đạt cấp ba, thấp nhất là cấp hai. Tô Tô không nhịn được mỉm cười, Nam Nam Mộc cũng quá coi trọng cô rồi. Hắn ta phải huy động tận mấy dị năng giả cấp ba đến đối phó với cô. Ở thời kỳ đầu của mạt thế, dị năng giả cấp ba được coi là quý hiếm, Nam Nam Mộc đúng là rất coi trọng cô?

Song hơn mười người đến kia lại cách tường rào rất xa, không hề đến gần tường rào. Có lẽ đang quan sát cẩn thận hoàn cảnh xung quanh, bọn chúng quá cẩn trọng sợ có bẫy.

Tô Tô thầm gật đầu. Thời buổi này, cẩn thận thận trọng một chút là rất đúng. Nhưng mà cứ lề mà lề mề chần chừ ở bên ngoài không tiến vào thì bao giờ mới có thể đánh nhau đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui