Sinh Con Thời Mạt Thế

Tô Tô chỉ vào người phụ nữ mập, quay người nói với nhóm Diệp Dục phải kiểm soát tình hình. Diệp Dục liền nghiêng đầu, ra hiệu cho mấy người của anh. Bọn họ cầm súng lên, đi kiểm soát tình hình hỗn loạn này. Còn Tô Tô thì bế Tiểu Ái, ở nguyên tại chỗ. Không đợi người phụ nữ mập kia mở miệng nói chuyện, Tô Tô đã cầm súng lên, chĩa thẳng vào đầu mụ ta, nghiêm giọng nói:

“Bà đừng nói chuyện, tôi vừa nghe thấy cái giọng the thé của bà là đã thấy bực bội rồi, muốn giữ cái mạng chó của bà thêm một lúc thì câm mồm cho tôi!”

Nghe xong, hai chân mụ ta mềm nhũn, sợ đến mức tè ra quần, quỳ khuỵu xuống đất, muốn mở miệng xin ta. Mụ ta vừa mở miệng, Tô Tô đã làm thế muốn nổ súng khiến mụ ta chỉ có thể ngậm miệng, nuốt lời muốn nói vào trong. Mụ ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ đành quỳ run rẩy trên mặt đất.

Mụ ta thực sự mờ mịt không hiểu sao tại họa này lại bất ngờ ập đến. Trong ấn tượng của mụ ta, mụ ta chưa chưa từng đắc tội với cô gái đang bế con này. Sự xuất hiện của Tô Tô đúng như từ trên trời rơi xuống. Với hạng người bình thường như mụ mập này, mụ ta hoàn toàn không thể chống lại được dị năng giả có thể biến ra một cây cầu vượt.

Một lúc sau, những người muốn chạy trốn đều bị nhóm người Diệp Dục khống chế. Bọn họ xếp thành một hàng dọc, chui từ trong các ngóc ngách của căn nhà ra, ôm đầu ngồi xồm ở góc tường. Bạch Hằng bắt đầu đếm: “Một, hai, ba, bốn…”

Cũng có người lần mò theo cầu vượt tìm đến, bao vây bên ngoài sân. Nhưng bởi vì dấu vết trên cây cầu vượt này quá lớn, những đội dân quân đó cũng hiểu, bên trong hai chiếc xe có dị năng giả hệ băng cấp cao, rất khó đối phó. Vì vậy, họ chia nhau thành từng tốp bao vây ở chỗ xa, âm thầm quan sát chứ không dám xông vào trong tứ hợp viện.

Chỉ có một số binh sĩ, vì mang nghĩa vụ nên đành phải cố xông lên. Diệp Dục và Hộ Pháp trèo lên nóc nhà, cầm súng canh gác. Tên nào đến bắn chết tên đó, qua một lúc lâu, đám binh sĩ tạm thời dừng tấn công.

Bọn họ chỉ dám ở xa quan sát, không dám lại gần.

Bên trong sân, Bạch Hằng đếm xong số người liền quay lại nói với Tô Tô: “Tổng cộng có mười người phụ nữ, hai mươi lăm người đàn ông, tính cả mụ béo tổng cộng là ba mươi sáu người.”

“Xin tha mạng, anh hùng, nữ hiệp xin tha mạng. Tôi không làm gì hết. Chúng tôi chỉ là bạn bè, tụ tập với nhau, thực sự không làm gì hết!”

Nghe xong câu nói của Bạch Hằng, mụ béo lại kêu lên the thé. Tô Tô cau mày, bế Tiểu Ái bước lên trước, đá mụ béo ngã nhào ra đất, bực bội nói:

“Không phải bảo bà câm miệng rồi sao. Tôi nói rồi, nghe bà nói tôi rất bực, bà còn nói!”

Một lúc sau, mụ béo đau đớn lắp ba lắp bắp mím môi lại. Tô Tô tìm một cái ghế sau đó ngồi xuống, đặt Tiểu Ái đứng sáng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mụ béo kia, nói:

“Tiếp theo, tôi hỏi gì, nếu đúng thì bà gật đầu, nếu sai thì bà lắc đầu. Không được phép nói chuyện!”

“U U U!” Mụ béo vội quỳ ngay lưng, ôm ngực gật đầu. Vừa rồi, Tô Tô chỉ đá nhẹ một cái, mụ ta đã cảm thấy khó thở. Lúc này dù có muốn, mụ ta cũng không dám mở mồm nói nữa:

“Bà tên là Hải Yến đúng không?”

Mụ béo gật đầu.

“Ở chỗ bà có một người tên là Bạch Tuyết Lê đúng không?”

Mụ ta gật đầu rồi lại lắc đầu.

Tô Tô cau mày, cúi đầu nhìn mụ ta. Thấy Tiểu Ái sắp đứng không vững, Tô Tô bế cô bé lên, xoay người mở cửa xe, để Tiểu Ái bò chơi trong xe. Cô ngồi trên ghế sau, hỏi:

“Bà gật đầu rồi lại lắc đầu là có ý gì? Rốt cuộc bà có biết cô ta không?”

Mụ béo nghĩ ngợi một lúc, bi thương mở miệng, thấp giọng nói: “Cô Bạch sao có thể chơi với người ở tầng lớp như chúng tôi? Cô xem, chỗ tôi thật ra là chỗ ăn chơi bình thường thôi… Cô gái, chi bằng cô nói thẳng với tôi, mục đích hôm nay cô đến đây là muốn làm gì đi. Tôi, tôi, tôi sợ…”

“Bà sợ?” Tô Tô híp mắt, nhìn mụ béo Hải Yến đang quỳ trên mặt đất, cười lạnh một tiếng, “Lúc giết người phóng hỏa, dụ dỗ phụ nữ, sao bà không sợ? Lại còn tôi sợ??? Tôi nói cho bà biết, đi đêm lắm có ngày gặp ma, hôm nay báo ứng của bà đến rồi!”

Mụ béo này được gọi là Hải Yến béo, Tô Tô biết mụ ta. Năm đó mụ ta cũng được xem như là má mì của Bạch Tuyết Lê, là má mì chuyên quản lý một đám gái điếm. Nhưng mụ ta không hề dụ dỗ Bạch Tuyết Lê mà là tự cô ta sau một khoảng thời gian làm gái an ủi quân lính, cô ta tự tìm mụ ta, muốn nhà mụ ta giới thiệu đám đàn ông giàu sang hơn.

Nói đến mụ Hải Yến béo này, mụ ta đã ở Xuân Thành. Dù là trước hay sau mạt thế thì mụ ta vẫn làm công việc má mì. Cho nên, sau mạt thế, mụ ta leo nhanh hơn rất nhiều cô gái trong nghề, không nhưng quen biết được rất nhiều cán bộ cấp cao trong quân đội của Xuân Chính Tông, trong tay cũng có rất nhiều hàng mới. Vì thế, kiếp trước, Bạch Tuyết Lê quen biết nhiều đàn ông cao sang đều là do Hải Yến béo dắt mối.

Nhưng kiếp này, điểm xuất phát của Bạch Tuyết Lê rất cao, cô ta cũng không cần mượn tay của Hải Yến béo để bò lên. Hải Yến béo cũng không cần phải có Bạch Tuyết Lê mới được. Nhà chứa của bà ta chỉ cần mười cô gái đã có thể tiếp đón rất nhiều đàn ông mặc quân phục. Cho dù không mặc quân phục, cũng là mặc vest phẳng lì, ăn mặc gọn gàng chỉnh tề thuộc tầng lớp thượng lưu.

Đúng vào lúc này, Bạch Hằng lại đi đến, cúi người chỉ vào một người đàn ông đang ôm đầu ngồi trong đám người, nói: “Tô Tô, tôi đã hỏi rõ rồi. Tên này là cháu trai của Xuân Chính Tông, Xuân Thập Tam.”

“Ồ…” Tô Tô không nhịn được cười, ngồi trong xe nhìn Hải Yến béo đang quỳ bên ngoài, nói bằng giọng kỳ quái, “Chỗ bà chỉ là nhà chứa bình thường thôi so? Cháu trai của Xuân Chính Tông cũng ở đây, còn bình thường?”

“Vâng… Là bình thường, bình thường.”

Hải Đường béo sắc mặt xám ngoét, nghiêng đầu nhìn Xuân Thập Tam. Tên Xuân Thập Tam này đã bị sợ tè ra quần, đâu còn có thể nhìn thấy sắc mặt của mụ ta nữa. Cho dù có nhìn thấy, cũng hết hy vọng. Hắn đã sớm khai hết thân phận của mình cho Bạch Hằng nghe. Không chỉ hắn, ngay cả những người đàn ông mặc quân phụ hôm nay đi cùng hắn đều bị bại lộ thân phận hết rồi.

Thì ra, hôm nay Tô Tô đánh bậy đánh bạ không trúng vào tụ điểm giấm người của Hồ Tam Đao mà lại đúng vào nơi ăn chơi đàng điếm của phe Xuân Chính Tông. Cũng có nghĩa là hai mươi lằm người này toàn bộ đều là cán bộ cáo cấp của phe Xuân Chính Tông cắm ở khu Đông. Bọn họ là cán bộ cao cấp đến tham dự hoạt động hữu nghị do Xuân Thập Tam tổ chức.

Hôm nay, Tô Tô không túm được Hồ Tam Đao mà lại bắt sống được cả tầng lớp quyền lực của cả khu Đông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui