Sinh Con Thời Mạt Thế

“Cảm ơn, cảm ơn…”

“Cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô…”

Xuân Lai luôn miệng nói cảm ơn, giống như không cần tiền cũng tự nôn ra vậy. Tô Tô không muốn nghe, ôm Tiểu Ái quay người rời đi, trong lúc lơ đãng đâm phải Tư Đồ Thiện. Ôi mẹ ơi, sợ chết khiếp, Tư Đồ Thiện nhìn chằm chằm cô, vừa bái phục, vừa cảm kích, vừa kích động, còn đem theo một chút thề chết cũng trung thành theo cô nữa.

Cứ như là người cô vừa cứu là con trai Tư Đồ Thiện không bằng!

Thực ra Tô Tô cảm thấy, nếu chuyện này diễn ra vào lúc bình thường, thả Xuân Lai đi cũng được, nhưng giờ đang vào thời khắc mấu chốt, Xuân Lai không thể được thả ra, Tô Tô thấy con gái hắn cũng đáng thương nên cô mới tiện tay cứu mà thôi.

Nếu nói cô có tâm địa bồ tát thật lòng muốn cứu người là quá coi trọng cô, nên cô không cần vợ chồng Xuân Lai cảm ơn, cô cũng không cần lời cảm ơn đó!

Một lúc sau, vì phải chuẩn bị kháng chiến trường kì nên Diệp Dục dọn một căn phòng, đón Tiểu Ái trong lòng Tô Tô, cả nhà vào phòng nghỉ ngơi. Nửa đêm, Diệp Dục còn phải lên nóc nhà để canh gác, nên anh nằm lên trường, Tô Tô để Tiểu Ái nằm cạnh Diệp Dục, cho Tiểu Ái đùa chơi với Diệp Dục đang ngủ.

Cô lấy đồ Tiểu Ái thay ngày hôm qua cho vào chậu, định đem đi giặt.

Vừa ra khỏi cửa phòng, đã thấy có ba người đứng ở trong sân, tay cầm ống nghe run rẩy, đang kiểm tra vết thương ở đầu và chân cho Nựu Nựu. Vì khoảng sân có hạn, những phòng đó chưa kịp dọn dẹp, Nựu Nựu chưa được vào phòng, Tư Đồ Thiện chuyển một cái đệm ra cho Nựu Nựu. Anh đặt đệm ở trong sân, để Nựu Nựu nằm lên cho mọi người khám.

Những người đó đều là bác sĩ mà thuộc hạ của Xuân Lai tìm được, ở cái xã hội tạp nham này, bác sĩ trong bệnh viện không nhất định phải là bác sĩ có nghề, còn những bác sĩ không mặc áo blouse chưa chắc đã kém hơn các bác sĩ trong bệnh viện.

Những người này kiểm tra vết thương của Nựu Nựu một cách cẩn thận, rồi thay phiên nhau cầm đèn pin kiểm tra đồng tử của con bé. Một người trong số đó nói với vợ Xuân Lai đang lo lắng bồn chồn:

“Chỉ cần cầm máu được thì không có vấn đề gì lớn, trước mắt tính mạng con bé vẫn giữ được. Chú ý lúc con bé tỉnh dậy không được rung, lắc con bé. Vết thương ở đầu nhìn bên ngoài thì không có gì nghiêm trọng, lúc nhảy xuống chắc là chân chạm đất trước, nhưng chúng ta vẫn phải chú ý xem con bé có bị nôn mửa không. Tốt nhất là đi chụp CT, xem vết thương ở đầu có chảy máu trong không.”

Bạch Hằng và Tư Đồ Thiện cầm súng đứng bên cạnh đám người đó, nghe xong, cùng với hai vợ chồng Xuân Lai, tất cả trùng hợp đều nhìn Tô Tô đang ngồi ở hành lang, chuẩn bị đi giặt đồ.

“Máy CT? Xuân thành làm gì có máy chụp CT?” Một bác sĩ cầm ống nghe khoảng bốn mươi tuổi, tức giận nhìn Tô Tô, “Đừng nói khu đông không có, đến cả trong bệnh viện của khu bắc, khu tây hiện giờ cũng không có loại thiết bị y tế này.”

“Vì sao?”

Tô Tô xoa mấy bộ quần áo của Tiểu Ái, đây đều là những vết bẩn dính lại lúc Tiểu Ái chảy dãi và ăn dặm. Cô ngẩng đầu, vẻ khó hiểu nhìn mấy người bác sĩ.

Một vị bác sĩ trong số đó tiến lên tố cáo: “Bởi vì lúc bắt đầu mạt thế, cả Xuân thành đều náo loạn, rất nhiều người cướp đồ lung tung. Những thiết bị đó vốn đang yên ổn trong bệnh viện, bị bọn họ chuyển đi khắp nơi, cuối cùng mọi người tạm thời không dùng tới, những thứ đó bị vứt như rác, hoặc tiêu hủy, hoặc chuyển đến thôn Bát Phương.”

Hình như... có chuyện như thế thật!

Tô Tô nghiêng đầu, ngồi trên hành lang suy nghĩ lại, không phải lúc đầu cô cũng chuyển rất nhiều thiết bị y tế vào biệt thự Quả Táo sao? cuối cùng lúc chạy, những thiết bị đó to quá nên để ở biệt thự Quả Táo.

May là bây giờ biệt thự Quả Táo đã trở thành cứ điểm của cô, thi thoảng cô qua đó nghỉ ngơi, cũng có lúc sử dụng đến những thiết bị đó, ví dụ…lúc Tô Tô sinh con là dùng tới rồi!

Lại nói, lúc đầu Phương Thúc Ế chuyển rất nhiều thiết bị y tế đến thôn Bát Phương, vì lúc đó mọi người không dùng đến thiết bị y tế. Dù lúc đó có người cần những thiết bị này những không biết sử dụng nên Phương Thúc Ế nói, những thiết bị y tế đó bị đóng bụi rồi. Anh không tặng cho thôn Bát Phương thì cũng đi thiêu hủy như rác.

Sau này khu bắc khu tây xây bệnh viện, nhưng hai bệnh viện đó hoàn toàn không giống khái niệm bệnh viện trước mạt thế. Vì những bộ phận này, được người cầm quyền gây dựng sau khi thế cục ổn định, nhưng lúc đó, thiết bị y tế và thuốc men sớm đã bị hỏng hóc. Bệnh biện được thành lập nhưng thiếu thốn thuốc men, thiết bị y tế bị hư hỏng nặng, các y tá trong bệnh viện cũng không hẳn là quá giỏi nghề.

Có những ví dụ hơi quá, nghe nói bác sĩ ở khu bắc có lần muốn làm phẫu thuật cưa chân cho bệnh nhân, máu chảy thành sông làm cho mấy y tá ở bên cạnh sợ quá ngất. Hỏi ra mới biết mấy cô y tá đó chưa nhìn thấy cảnh cưa chân bao giờ, có người thậm chí còn thấy máu là ngất, có người trước mạt thế vừa tốt nghiệp trong, còn chưa thực tập, bình thường cứ tiêm là khóc mất nửa ngày.

Nên, ngành y bị đẩy tới bước đường này, thân là những bác sĩ có tay nghề, sao lại không phẫn uất và căm tức xã hội này chứ?

Tô Tô ngồi trên lan can, nhìn chậu đồ dưới chân mình, nghe các bác sĩ mỗi người một câu lên án xã hội này bất công với họ như thế nào, cô ngẩng đầu lên nhìn những người đó cười lạnh:

“Các anh tưởng mình bị đối xử không công bằng? Mạt thế tới, ngành nghề nào trong xã hội mà không bị biến tướng? Các anh tưởng nghề y là đáng thương nhất? Đáng khiến cho người khác cảm thấy thương xót? Đừng có đùa.”

Vì mối quan hệ với mấy người Trạc Thế Giai nên Tô Tô vẫn luôn có ấn tượng rất tốt với những người làm nghề y. Đương nhiên cô chỉ thuận mồm đàm đạo chuyện đời, vì cô không thích những người than trời trách đất. Mấy người bác sĩ này là bác sĩ tốt, nhưng những quan niệm oán trách trời đất, hình như muốn cả thế giới này phải đối xử tử tế với họ, nếu không thì là đối xử bất công với họ thì Tô Tô không thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui