Sinh Con Thời Mạt Thế

“Oe… oe… oe!”

Tiểu Ái có thể đã bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Tô Tô, cô bé cũng ôm Tô Tô khóc, vừa khóc vừa gọi mẹ. Tô Tô định thần lại, lúc này mới phát hiện trên mặt đất xung quanh mình đã kết một lớp băng dày. Cô lại bị rơi vào ma chướng. Cô luôn như vậy, chỉ cần cảm xúc hơi kích động sẽ rất dễ bị rơi vào ma chướng đau khổ.

Tô Tô hít thở sâu, thả ngón tay Hồ Tam Đao ra. Cô vừa nhấc chân ra, dưới đất hiện ra một mảng máu thịt hỗn độn, da đen sì, máu đỏ tươi, xương trắng xóa. Bởi vì nhiệt độ xung quanh hạ thấp, Hồ Tam Đao co rúc người trên lớp băng trắng, bị lạnh đến quên cả đau đớn.

Sao Tô Tô có thể để cho hắn ta chết dễ dàng như vậy được chứ? Cô giơ tay lên, khẽ vỗ vào lưng Tiểu Ái, giảm bớt dị năng phóng ra ngoài. Nhiệt độ trong sân ấm lên một chút, cánh cửa bị đóng băng đột nhiên được mở ra. Những gã đàn ông vốn đang nằm nghỉ ngơi trong phòng, bỗng mở cửa, giơ súng bắn về phía Tô Tô và Tiểu Ái.

“Bây giờ vẫn chưa đến lượt mấy người!”

Tô Tô nghiêng đầu, băng nhanh chóng kết chặt ở cửa ra vào và cửa sổ của những căn phòng kia, giống như một bức tường chặn đứng lối ra, không để cho những gã đàn ông kia chạy ra ngoài làm loạn.

Cô tiếp tục thả bước chầm chậm giống như đi tản bộ, bế Tiểu Ái đi xung quanh Hồ Tam Đao đang nằm thoi thóp trên mặt đất. Tô Tô vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiểu Ái để vỗ về tâm trạng bất an của cô bé, đồng thời tiếp tục nhẹ giọng hỏi Hồ Tam Đao:


“Trước mạt thế, tao không thể hiểu nổi lũ buôn người chúng mày? Cái tên này nghe hay chứ? Chúng mày đều đáng bị phán tội tử hình! Biết bao gia đình tan nát vì lũ buôn người chúng mày? Biết bao người bởi vì lũ chúng mày mà cả đời sống trong hối hận và đau khổ. Chúng mày nói chỉ cần vì lợi ích, vì lợi ích thì có thể tàn nhẫn đến mức đó sao? Nói đi chứ, nói xem bụng dạ chúng mày tính toán ra sao? Nói cho tao biết, xem tim của chúng mày trông như thế nào?’

“Tôi, tôi, tôi chỉ là vì tiền, vì để sống tiếp, sống càng tốt hơn mà thôi! Bọn họ, bọn họ có thể sinh thêm đứa khác.”

Hồ Tam Đao nhắm mắt, hắn không có tính toán gì cả. Hắn không cảm thấy những gia đình mất đi con cái và người thân đáng thương biết bao. Hắn chỉ gạt bán phụ nữ và trẻ em thôi mà. Bớt đi một miệng ăn, cuộc sống của những người kia không phải vẫn vậy sao?

Con cái ư? Những cặp cha mẹ mất đi con sinh thêm đứa khác không phải là ổn rồi sao?

“Mày coi trẻ con đều là lợn con à? Muốn đẻ là đẻ? Sinh thêm đứa khác, sinh thêm đứa khác cũng không phải là đứa lúc trước bị mất!”

Tô Tô không nhịn được lại đạp Hồ Tam Đao một phát, đạp cho hắn nằm thẳng ngay đơ. Bởi vì suy nghĩ đến cảm xúc của Tiểu Ái, Tô Tô mới không bị mất kiểm soát tiếp. Mặc dù cô cảm thấy vài suy nghĩ của Hồ Tam Đao khiến cô rất khó khống chế bản thân. Nhưng cô vẫn chậm rãi nói:

“Người trên đời này đều nói phụ nữ mang thai mười tháng vất vả. Nhưng chỉ có phụ nữ mới biết, mười tháng mang thai này khổ sở thế nào. Mỗi đứa trẻ đều là bảo bối mà phụ nữ lấy sinh mạng mình ra đánh cược. Mày nói sinh thêm một đứa khác là được, chi bằng mày thử sinh một đứa đi? Tao cho mày sinh một đứa?”

Nói xong, Tô Tô đặt lòng bàn tay phía trên phần bụng của Hồ Tam Đao. Máu thịt dần dần tích tụ trong bụng Hồ Tam Đao khiến hắn không nhịn được mà la lên:

“Đau quá! Đau quá! Cứu với! Cầu xin cô, tha cho tôi, tha cho tôi đi!...”

“Đau à? Đau thế nào? Bụng mày chỉ là đồ giả, đau đến đâu chứ?”


“Đau quá! Đau quá! Bụng của tôi, bụng của tôi sắp vỡ rồi!”

Hồ Tam Đao kêu gào, Tô Tô lại không nhịn được bật cười, cái gì mà bụng sắp vỡ chữ? Đống máu thịt trong bụng mới chỉ to bằng bụng bầu bốn tháng mà hắn đã nói là sắp vỡ rồi? Vậy đứa bé ở trong bụng mẹ mười tháng trời thì người mẹ sống thế nào?

Tô Tô khẽ cười, tiếp tục biến cho cái bụng của Hồ Tam Đao lớn hơn. Cô muốn hắn nếm thử sự vất vả của một người phụ nữ mang thai mười tháng.

Gã đàn ông lúc trước phóng đạn tín hiệu ở bên cạnh nhìn Tô Tô giống như một kẻ thần kinh. Gã ngây ngốc đứng tại chỗ như trời trồng, bị sợ hãi đến mức quên cả chạy trốn. Tô Tô mặc kệ gã, tiếp tục làm cho Hồ Tam Đao “mang thai”!

Khi bụng Hồ Tam Đao đã to bằng bụng bầu sáu tháng, hắn không thể chịu được nữa. Da bụng đen xì bắt đầu rạn nứt, lộ ra những vết rạn màu đỏ. Tô Tô thấy thế trêu đùa nói với Hồ Tam Đao đang co quắp chân tay nằm trên mặt đất:

“Ô kìa, mày lộ vết rạn da rồi kìa.”

“Tha cho tôi đi, tha cho tôi đi, làm ơi tha cho tôi…”

Bây giờ, Hồ Tam Đao sống không bằng chết. Da bụng đen đen đỏ đỏ căng phồng bục cả quần áo, vẫn tiếp tục to lên. Mà hắn chỉ còn còn chút hơi tàn thoi thóp. Tô Tô chỉ chớp mắt một cái, một cơn gió từ phía xa thổi tới. Mái tóc dài của cô tung bay trong gió, xõa trên vai, bay bay trong không khí lạnh như băng.


Tiểu Ái dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn nằm sấp trên vai mẹ, biểu cảm cực kỳ bịn rịn. Ở trên vạt áo của cô bé, một chú rắn nhỏ thò cái đầu màu đỏ ra nhìn ngó, nó vô cùng hiếu kỳ nhìn Hồ Tam Đao đợi bị giết trên mặt đất.

Đột nhiên, Hồ Tam Đao hét lên, da bụng hắn căng phồng như quả bóng, nổ “bụp” một tiếng. Máu văng ra ngoài, ruột, phân và nước tiểu trong ruột văng trên mặt băng trắng xóa.

Dù là bị vỡ bụng nhưng Hồ Tam Đao vẫn chưa chết, hắn vẫn vô cùng tỉnh táo. Từng chút đau đớn ở bụng truyền đến đại não, Hồ Tam Đao đã không còn sức lực xin tha nữa. Hắn cũng biết, mà bất kỳ ai ở đây cũng biết, cho dù hắn van nài khổ sở, Tô Tô cũng sẽ không tha cho hắn.

“Cho nên, mày lừa gạt mang con nhà người ta đi, bảo người ta sinh thêm đứa khác là được, dễ dàng như vậy hả?”

Tô Tô đổi tay bế Tiểu Ái, khẽ cười một tiếng. Mái tóc dài của cô đen nhánh như mực, dính trên gương mặt nhợt nhạt. Cả người cô giống như ác quỷ chui lên từ cõi âm phủ, biểu cảm nhìn Hồ Tam Đao rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến lòng người sợ hãi, chỉ nghe thấy cô nói tiếp:

“Mày đã bao giờ trải nghiệm cái cảm giác đau đớn khi mất con chưa? Mỗi hơi thở đều khiến toàn thân đau đớn, đau đớn nhất vẫn là trái tim. Trái tim đau thắt, đau đến mức muốn móc nó ra. Mỗi lần nghĩ đến đứa con bị mất của mình, sẽ không nhịn được mà rơi lệ. Nước mắt cứ thế tuôn trào, chỉ hận không thể đâm đầu vào tường mất hết ký ức, quên đi tất cả, chết đi cho xong!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận