Sinh Con Thời Mạt Thế

Tô Tô vừa đi vừa dặn dò chuyện đứa trẻ mười một tuổi, không thèm nhìn vợ Xuân Lai một chút nào. Thực ra cô muốn nói, sao phải xin lỗi cô? Trong trại trẻ mồ côi này có đen tối hơn nữa, có bất công hơn nữa thì cũng liên quan gì tới cô đâu? Cô chỉ là một người qua đường, tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay cô chỉ xem như kịch vui thôi.

Vợ Xuân Lai sửng sốt, cau mày hỏi, “Sao lại giao cho cô ta?”

Ngữ điệu đó mang theo sự khinh thường, cô ta coi thường Mai Thắng Nam, nhưng vợ Xuân Lai không dám phản bác Tô Tô. Không đợi Tô Tô giải thích, cô ta gật đầu, “Được, cô bảo là được. Tôi không có ý kiến gì với quyết định của cô.”

Sau đó vợ Xuân Lai đi theo sau Tô Tô mấy bước, cúi đầu, không nói. Thỉnh thoảng Tô Tô quay đầu lại, kì quái nhìn vợ Xuân Lai sao lại đi theo cô, nhưng nhìn cô ta mắt đỏ ngầu, như là tự trách.

Tô Tô hít sâu một hơi, dừng lại trước tòa tứ hợp viên của mình, quay lại đối diện với vợ Xuân Lai, nói:

“Cô cũng không cần phải tự trách, ở đâu cũng có chuyện không như ý, cô cũng cố cố hết sức rồi.”


“Tôi… tôi… thật ra tôi không mong nhìn thấy chuyện như thế xảy ra ở đây. Tô Tô, tôi không biết thế giới trước đây đã biến thành như thế trong mắt bọn trẻ rồi. Tôi còn tưởng tất cả sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, thật đó, xin lỗi… thực ra tôi, ý tôi là, tôi chưa thực sự chú tâm mới khiến cho trại trẻ mồ côi có sơ hở lớn như thế. Từ nay về sau tôi sẽ cố gắng hết sức để cho những bé gái trong này biết bảo vệ bản thân, nhận thức được liêm sỉ, lễ nghĩa.”

“Được, tôi biết rồi, nhưng cô cũng không cần phải quá áp lực thế đâu. Tôi không mong đợi gì lắm vì cô cũng phải biết, đây là mạt thế, khả năng thích nghi của bọn trẻ rất tốt, chúng còn thích nghi với thế giới đổ vỡ này tốt hơn người lớn. Trong lúc cô nghĩ thế giới hòa bình, thực ra suy nghĩ của bọn trẻ này cũng xiên vẹo rồi, cô nói cũng có phần đúng, đúng là những đứa trẻ này đã không dạy được, thả lòng một chút, về chuyện này tôi ủng hộ cô.”

Tô Tô gật đầu, tỏ ra vô cùng tin tưởng vợ Xuân Lai, cô nghĩ bản thân mình làm như thế, vợ Xuân Lai có thể sẽ vui hơn một chút dù Tô Tô không cảm thấy chuyện nhỏ này vợ Xuân Lai cần phải báo cáo đến mức như thế.

Vì cô không hiểu nổi, vợ Xuân Lai mang tâm trạng một người hâm hộ, là một người hâm hộ đương nhiên muốn thể hiện bản thân thật tốt trước mặt thần tượng, quản lý thật tó trại trẻ mồ côi. Kết quả là để lộ ra mặt tiêu cực của trại trẻ mồ côi trước mặt thần tượng, vì thế vợ Xuân Lai cảm thấy chán nản.

Quả nhiên, vợ Xuân Lai nhận được sự cổ vũ của Tô Tô thì ngừng khóc, đứng ở cửa với Tô Tô nói thêm dăm ba kế hoạch với trại trẻ mồ côi, sau đó xắn tay áo chuẩn bị xử lý.

Tô Tô hơi mệt, quay người Diệp Dục sớm đã vào trong sân, một tay đang bế Tiểu Ái, một tay cầm cái nồi đất, dùng ánh sáng mặt trời màu vàng để đun cái nồi. Có vẻ như nhiệt độ của ánh sáng đó cực cao, khiến cho gạo trong cái nồi sôi sùng sục, Diệp Dục đã bắt đầu nấu cơm rồi.

Cô cười, bước vào trong tứ hợp viện, đón Tiểu Ái trong lòng Diệp Dục, đưa con bé về phòng chơi.

Một lát sau, Diệp Dục nấu cơm xong, còn dùng dị năng ánh sáng để nấu cá, bê vào phòng. Anh nhìn thấy Tô Tô đang nằm trên giường, còn Tiểu Ái bò trên đùi Tô Tô, con bé dùng đôi chân ngắn ngủn mập mạp của mình muốn vượt chướng ngại vật, bò xuống giường.

Diệp Dục nhẹ nhàng đi qua, nằm sau lưng Tô Tô, chống chân cao thêm khiến cho chướng ngại vật vượt ngục cao hơn, một tay vén áo của Tô Tô lên, luồn vào trong, nhào nặn bộ ngực mềm mại như bánh bao của cô.


Tô Tô giật mình mở choàng mắt, vấn vít quanh chóp mũi là mùi khói súng quen thuộc của Diệp Dục. Cô rút bàn tay đang bóp ngực của cô ra, quay đầu, mơ màng hỏi:

“Ăn cơm được rồi à? Hôm nay ăn sớm thế?”

“Ăn sớm một chút, tối nay anh được phân đến trông mấy đứa trẻ hư hỏng kia, sau nửa đêm thay ca rồi. Anh ăn cơm với em và con xong đi.”

“Ừ.”

Tô Tô ngồi dậy, vừa chỉnh trang lại áo, vừa cúi đầu nhìn Tiểu Ái đang cố vượt ngục dưới chân. Cô ngáp một cái, nhấc Tiểu Ái lên, đưa con bé cho Diệp Dục rồi xuống giường.

Ba người yên lặng ăn cơm tối, xong xuôi Diệp Dục đến tứ hợp viên trông đám trẻ bị bắt hôm nay.


Trời ngày càng tối, Tô Tô xem truyện thiếu nhi với Tiểu Ái một lúc, tắm rửa, sau đó mới mặc váy ngủ, đi dép lê, ôm Tiểu Ái ra ngoài đi dạo. Bên ngoài, Phương Thúc Ế sau khi dỡ sữa bột xong đã trở về khu tây, Mai Thắng Nam đưa theo đứa trẻ mười một tuổi lái xe đi tìm phòng quanh đó. Cô ấy định mở một nhà hàng lớn, chuyên bán thịt gà thôn Bát Phương.

Đây quả là ý kiến hay, Tô Tô cũng muốn góp vốn với Mai Thắng Nam. Dù bây giờ khu đông ngoài Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt tạm thời ở bên ngoài làm nhiệm vụ ra, chỉ có một trại trẻ mồ côi, còn lại làm một mỏ vàng chưa được khai thác. Trong nhón người du đãng ngoài kia, ai cũng có tinh hạch trong tay, cũng không có nhiều chỗ để tiêu, làm một cái nhà hàng kiểu tây, bên trong trang trí có phong cách một chút, nói không chừng sẽ buôn bán rất tốt.

Đi qua đi lại, Tô Tô đã đến đằng sau tứ hợp viên nhốt bọn trẻ. Cô suy nghĩ một lúc, trời đã tối, vào thăm Diệp Dục cũng được nên cô ôm Tiểu Ái trèo tường vào sân.

Sân này khá nhỏ, nó cách tứ hợp viên Tô Tô ở một tứ hợp viên rất to, trước mắt tứ hợp viên to đó là nơi cho bọn trẻ ở trại trẻ mồ côi ở. Còn tòa tứ hợp viên nhỏ này là vợ Xuân Lai tạm thời dùng để nhốt mấy đứa trẻ, sau này những đứa khác làm sai cũng sẽ bị nhốt ở đây.

Cửa sau bị khóa chết, cửa trước mấy ngày nữa cũng khóa lại. Mỗi ngày đưa ba bữa cơm cho bọn trẻ cả nước nữa. Trong sân đầy cỏ dại và cây dại, chắc hẳn chẳng ai chăm sóc, dọn dẹp, phòng ốc cũng cũ kỹ, không cửa sổ ở các phòng còn bị hổng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận