Khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay cả người từng chinh chiến hàng trăm trận trong phân đội như Xuân Chính Tông cũng có chút không dám xem, không ngờ rằng thí nghiệm khoa học lại khiến người ta có cảm giác tàn nhẫn như vậy. Ở đây, người sống đã không thể được gọi là người, bọn họ là vật thí nghiệm sống, chỉ là nguyên liệu thí nghiệm sống làm thí nghiệm mà thôi.
Xuân Chính Tông cau mày, tâm trạng hơi khó chịu nhìn Hoa Hoa. Vẻ mặt Hoa Hoa vô cùng bình thường giống như đã quen với những tiếng kêu gào thảm thiết bên tai, thế là Xuân Chính Tông mất kiên nhẫn hỏi:
“Cậu cho tôi xem cái này làm gì? Tôi hỏi về kết quả nghiên cứu huyết thanh của người có dị năng trị liệu cơ mà.”
“Chính là nó đó!”
Hoa Hoa cười, cầm lấy máy điều khiển từ xa màu trắng được thiết kế tinh xảo từ tay trợ lý, ấn nút một cái trên tường xuất hiện một đoạn hình ảnh. Đó là nhật ký thí nghiệm của hắn ta, được ghi lại bằng hình ảnh, mà bên trong là một xác chết. Xuân Chính Tông híp mắt nhìn, nhìn cẩn thận một lúc diện mạo của xác chết đó, đột nhiên ông ta thấy lạ hỏi”:
“Đây không phải là Thạch Anh sao?”
“Thạch Anh?”
Hoa Hoa không hề quen biết Thạch Anh. Hắn ta chỉ từng nghe đến cái tên Thạch Anh nhưng không biết mặt Thạch Anh. Anh ta chỉ phái ngời đi tìm xác chết, chân tay nghiêm vẹn, não không bị tổn hại gì. Vết thương trí mạng chỉ nằm ở tim bị thứ hung khí giống dao đâm vào. Khi đám đàn em của Hoa Hoa tìm được thi thể này, thì trên thi thể vẫn còn độ ấm.
Nhưng thi thể này có phải của Thạch Anh hay không không quan trọng. Hoa Hoa không quan tâm những ân oán ngoài phòng thí nghiệm, hắn ta chỉ quan tâm đến kết quả thí nghiệm của mình. Vì thế Hoa Hoa tiếp tục phát nhật ký thí nghiệm. Hắn ta đổ hết mười cc máu của Thiên Tứ vào ngực Thạch Anh, số máu đó nhanh chóng chảy vào miệng vết thương.
Bọn họ cắm máy giám sát siêu nhỏ vào bên cạnh tim Thạch Anh. Qua đó bon họ quan sát được tim của Thạch Anh, sau khi hấp thụ mười cc máu của Thiên Tứ đã dần phục hồi vết thương. Một tuần sau thì tim của Thạch Anh bắt đầu có nhịp đập.
Cuối cùng Thạch Anh đã sống lại, nhưng cũng vì thế mà hắn bắt đầu bị giày vò liên tục. Toàn bộ các cơ quan trong cơ thể đều bị kiểm tra một lượt. Xương mặt cũng bị xẻo mỗi ngày một miếng, cho nên bây giờ trên mặt hắn chi chít vết khâu. Gương mặt bị tàn phá nghiêm trọng, khiến người khác vừa nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng xấu xí, căn bản không nhận ra vẻ đẹp trai lúc trước.
Theo ý của Hoa Hoa là muốn lấy nhiều huyết thanh trên người Thiên Tứ để thí nghiệm trên người Thạch Anh. Hắn ta muốn cắt từng bộ phận trên người Thạch Anh xuống, sau đó đổ máu của Thiên Tứ vào, xem có thể khiến cơ thể Thạch Anh tái tạo một cơ quan mới hay không.
Cho nên mười cc máu căn bản không đủ, Hoa Hoa muốn có được cả người Thiên Tứ.
Nghe Hoa Hoa nói kế hoạch nghiên cứu của hắn ta xong, Xuân Chính Tông và đám quân nhân phía sau hắn không hẹn mà cùng rung mình, sau đó thì thầm bàn tán, có người hỏi Hoa Hoa,
“Theo cách nói của anh, dị năng chữa trị này có lẽ là duy nhất trên đời, vậy chúng ta bắt đứa trẻ sơ sinh Thiên Tứ kia đến giải phẫu, thái mỏng, lấy máu làm thí nghiệm có phải quá phung phí của trời không?”
“Đúng thế, tôi cũng nghĩ vậy. Bây giờ nhu cầu dược phẩm tăng cao, đi khắp nơi đều không tìm được thuốc chữa thương, cho dù có tìm được thuốc đa số đề đã hết hạn sử dụng. Cứ như vậy thì dược phẩm sẽ càng ngày càng khan hiếm, vì sao chúng ta không nuôi đứa trẻ đó lớn, bắt nó làm kho thuốc cho chúng ta?”
Mọi người bắt đầu thiên về hướng suy nghĩ đó, Hoa Hoa lại cười khẩy, nhìn đám quân nhân bằng ánh mắt khinh bỉ, nói với họ:
“Tầm nhìn của các người sinh ra đã hạn hẹp thế ư? Giao đứa trẻ đó cho tôi nghiên cứu, mục đích không phải là có thể chế tạo ra càng nhiều đứa trẻ có dị năng chữa thương sao? Mặc dù các loại dị năng đều có liên quan đến thể chất của mỗi người, nhưng ai có thể khẳng định chắc dị năng không thể di truyền, không thể cấy ghép chứ?”
Hoa Hoa nói câu này xong lập tức khiến cho đám người kia xôn xao, ngay cả Hạ An cũng hết sức kinh ngạc. Dị năng không những có thể di truyền mà còn có thể cấy ghép ư? Trước đây, hắn chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng nghe thấy quan điểm này.
“Đương nhiên, tất cả vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu, có thể di truyền, cấy ghép hay không thì tôi vẫn đang nhiên cứu.”
Hoa Hoa mỉm cười, đối mặt với sự kinh ngạc của mọi người hắn ta vẫn giữ nguyên thái đọ, sau đó tiền lại gần Xuân Chính Tông, nói khẽ:
“Thủ trưởng, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.”
Sau đó, Hoa Hoa xoay người đi trước vài bước, Xuân Chính Tông tỏ ra chần chừ trong giây lát, nhưng vẫn nhìn Thạch Anh đang bị trói trên bàn thí nghiệm. Ông ta suy nghĩ một giây rồi đi theo sau Hoa Hoa. Hai người đi vào trong một phòng, Hoa Hoa mời Xuân Chính Tông ngồi lên ghế sô pha rồi rót một cốc nước cho ông ta. Sau đó, hắn ta ngồi phía đối diện với Xuân Chính Tông chân thành nói:
“Thưa thủ trưởng, kết quả thí nghiệm hôm nay ngài cũng đã nhìn thấy. Ngài nhất định phải giúp tôi, cũng là giúp bản thân ngài.”
Ý trong lời nói của Hoa Hoa, Xuân Chính Tông hiểu. Chỉ thấy vẻ mặt Xuân Chính Tông bí hiểm khó đoán, ngồi tựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, tay cầm cốc giấy dùng một lần lên, thổi nước nóng trong cốc, cụp mắt, chậm rãi nói:
“Cậu muốn bắt đứa bé sơ sinh tên là Thiên Tứ kia từ thôn Bát Phương, vậy cậu có biết chuyện trưởng thôn Bát Phương tên là Tô Tô vì báo thù ông đây lần trước đã làm oanh tạc thị trấn nhộng, cướp lấy một khu của ông đây. Bây giờ Xuân Thập Tam vẫn còn đang trong tay Tô Tô, đến nay vẫn chưa chuộc lại được.”
Nhắc đến Xuân Thập Tam, Xuân Chính Tông không nén được thở dài. Đó là con trai nối dõi duy nhất của em trai ông ta. Từ nhỏ, hắn đã được ông ta nuông chiều, đối xử như con ruột. Nếu không phải vì Xuân Thập Tam thực sự là bùn loãng không thể trát tường, Xuân Chính Tông đã có ý giao đại cục của Xuân thành cho hắn lo liệu.
Từ khi Xuân Thập Tam rơi vào tay Tô Tô, Xuân Chính Tông gần như ngày nào cũng phát người đi đàm phán với Tô Tô, kết quả thì sao? Bây giờ người của ông ta phái đi đều bị chặn ở bên ngoài khu đông, không thể vào khu đông một bước thì nói gì đến chuyện nhìn thấy Tô Tô. Xuân Chính Tông bị Tô Tô kìm hãm, giận sôi máu, bây giờ đã nhịn đến nội thương.
Hoa Hoa cũng thở dài. Vốn hắn lãnh đạo phòng thí nghiệm, từ lúc bắt đầu hắn ta đã biết phòng thí nghiệm này về sau sẽ truyền lại cho Xuân Thập Tam cũng tạo quan hệ tốt với Xuân Thập Tam. Chỉ là Hoa Hoa quanh năm say mê với nghiên cứu khoa học, Xuân Thập Tam lại học hành ngu dốt, quần là áo lượt, ăn chơi đàng điếm. Hai người sở thích khác nhau cho nên không chơi với nhau được.