Hộ Pháp kiểm tra xong phân phát cho người của anh, đón ba lô trong tay Trạc Thế Giai, trong ba lô là một ít đồ ăn và thức uống, dẫn theo nhóm nhỏ ba mươi người vũ trang đầy đủ, tập hợp ở chỗ lỗ thủng.
Anh vừa đi, Diệp Dục dìu Tô Tô định quay về, nghe thấy Trần Tư Vũ ở ngõ đối diện cười là lạ: “Ồ, Diệp Dục không muốn ra ngoài dạo chơi à?”
“Hôm nay không đi.”
Tô Tô lắc đầu, thờ ơ đáp vài câu rồi về sân với Diệp Dục, một lúc sau, Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ qua chơi với Tiểu Ái, cha mẹ Tô bị Tô Tô bắt ở lại Xuân thành nên cũng không bay về thôn Bát Phương với Bạch Hằng nữa, hai người già bọn họ bận rộn không ngừng làm những chuyện vặt vãnh.
Qua buổi sớm lạnh lẽo, đến chín giờ hơn ánh nắng chiếu sáng qua những tầng mây, Tô Tô mới đem hai tấm đệm đặt ra giữa sân. Cô đặt Tiểu Ái và Thiên Tứ lên trên, Trạc Thế Giai ngồi bên cạnh đệm chơi cùng Tiểu Ái và Thiên Tứ, Tô Tô kéo Diệp Dục vào trong phòng.
“Làm gì thế?” Diệp Dục lưu manh, vừa vào phòng đã ôm choàng Tô Tô từ phía sau, giơ tay sờ ngực Tô Tô qua một lớp áo, cười hì hì, “Em càng ngày càng lưu manh rồi, cả ngày chỉ thích lôi anh vào phòng, muốn làm gì? Ban ngày tuyên dâm à?”
“Đừng có dùng thành ngữ lung tung, em muốn nói với anh chuyện này.”
Tô Tô giãy ra, quay lại đẩy Diệp Dục một cái, nghiêm túc ngồi xuống giường trong phòng, nói với Diệp Dục:
“Đêm qua, em nghĩ cả đêm, anh nghĩ Hách Quân và Trần Tư Vũ có gì lạ không?”
“Ai? Trần Tư Vũ? Anh không quen.”
Diệp Dục ngồi bên cạnh Tô Tô, vươn tay kéo Tô Tô ngồi lên đùi. Ban ngày ban mặt, cô nam quả nữ, Tô Tô nghĩ là chỉ nói chuyện đơn giản thôi sao?
Anh vươn tay sờ eo Tô Tô, nhìn như quỷ đói, Tô Tô trợn mắt, lúc này nói với Diệp Dục cái gì anh cũng không thể suy nghĩ được. Tô Tô giơ tay chặn tay Diệp Dục đang thò vào quần áo cô, nhỏ giọng nói:
“Tôi nói với anh chuyện này, hôm nay tôi âm thầm quan sát Trần Tư Vũ và Hách Quân, hai người không thể hiện cái gì không bình thường, nhưng Trần Tư Vũ hình như hai ngày trước cũng bắt đầu nghe ngóng hỏi xem tôi có thể cùng làm nhiệm vụ không. Anh nói chuyện này là thế nào? Có phải cô ta định nhân lúc tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, trói Tiểu Ái của chúng ta mang đi?”
“Ừm, ừm…” Diệp Dục đã thỏa mãn đến mức không thể suy nghĩ được chuyện gì nữa. Lúc này đầu óc anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là cởi được quần áo của Tô Tô, trừ cởi quần áo của Tô Tô ra anh còn có thể nghĩ được gì nữa?
Vì thế Tô Tô nói tiếp, trong lúc Diệp Dục còn đang mơ màng, “Đây cũng không phải là chuyện không thể, ngày mai tôi lừa cô ta và Hách Quân, nói là mai tôi đi với anh và Hộ Pháp ra ngoài làm nhiệm vụ. Anh cứ âm thầm bảo vệ Tiểu Ái và cha mẹ tôi, tôi đi được nửa đường sẽ trở về, nhìn xem khi hai chúng ta không có ở đó, Hách Quân và Trần Tư Vũ định làm gì Tiểu Ái và cha mẹ tôi.”
“Được.”
Diệp Dục chỉ đáp lại đúng một chữ, trong lúc Tô Tô còn chưa kịp phản ứng lại đã đè cô lên bàn, định làm chuyện không trong sáng ban ngày, chờ đến khi Tô Tô thoát được thì đã là nửa tiếng sau rồi.
Cô thay bộ đồ mới, vứt bộ quần áo bị Diệp Dục vò nát như dưa khô vào bộ mặt thỏa thuê của Diệp Dục, tức giận đùng đùng kéo cửa phòng ra ngoài. Vừa ra ngoài đã thấy Trần Tư Vũ ngồi cạnh đệm, dựa vào Thiên Tứ gần hơn một chút. Tô Tô nghĩ, người này như âm binh, cứ nhớ nhung Tiểu Ái nhà cô thế nhỉ?
Dù Tô Tô rất không muốn kiêu ngạo nhưng có lúc cô nghĩ đến chuyện này, ngay từ đầu Lý Oánh và Lã Ấn đã trăm phương nghìn kế muốn có Tiểu Ái, không phải chúng có ý định bắt cóc Tiểu Ái để khống chế Tô Tô và Diệp Dục rồi nắm lấy thôn Bát Phương sao?
Giờ thôn Bát Phương và thị trấn nhộng phát triển ngày càng tốt, chỉ cần có Tiểu Ái trong tay thì đồng nghĩa với việc nắm được toàn bộ nguồn tài nguyên của thôn Bát Phương. Biết đâu đột nhiên Xuân Chính Tông đổi ý, muốn biến thôn Bát Phương thành sản nghiệp của hắn.
Tô Tô im lặng, nghe Trần Tư Vũ nói chuyện với Trạc Thế Giai. Nếu Trần Tư Vũ thực sự là nội gián thì cô ta làm việc chẳng thông minh chút nào. Từ khi đến đã được vài ngày, Trần Tư Vũ rất ít luẩn quẩn cạnh Tô Tô, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Trạc Thế Giai và Thiên Tứ, như thế thì Tô Tô sẽ không nghi ngờ sao?
Đương nhiên đây toàn là Tô Tô tự đoán, rốt nội gián rốt cuộc có phải Trần Tư Vũ hoặc Hách Quân hay không, những điều này không thể khẳng định, phải kiểm chứng mới được.
Một lát sau, mẹ Tô làm xong cơm trưa, dọn cơm ra sân, mời Trạc Thế Giai và Trần Tư Vũ ở lại dùng bữa trưa. Trong bữa cơm, Tô Tô nhìn Trần Tư Vũ và Trạc Thế Giai nói chuyện vui vẻ, tò mò hỏi:
“Ơ? Sao hôm nay tôi chỉ thấy cô đến mà không thấy Hách Quân đâu, cũng chẳng thấy anh ấy đi làm nhiệm vụ với Hộ Pháp.”
“Hách Quân đang hơi buồn bực,” Trần Tư Vũ cầm đũa trong tay, lúc nói đến Hách Quân, giọng điệu như đang nói về một đứa trẻ, “Hôm qua anh ấy đi tìm Ca tử hỏi Xuân Thập Tam bị nhốt ở đâu, Ca tử không nói, Hách Quân nói mọi người xem anh ấy là người ngoài, bây giờ đang nhốt mình trong phòng hậm hực.”
“Anh ấy muốn biết chỗ nhốt Xuân Thập Tam làm gì?”
Câu này là mẹ Tô tò mò hỏi, dù ngày thường Hách Quân biểu hiện ra như một chàng trai tức giận. Một người như thế lại đi hỏi thăm về nhân vật như Xuân Thập Tam làm gì? Hay nghĩ mấy người Tô Tô làm việc quá mềm yếu, phải giết Xuân Thập Tam để tế? Ca tử không nói cho Hách Quân, Hách Quân buồn bực cái gì? Người này vô cùng đáng nghi?
“Ai biết được?”
Trần Tư Vũ ngồi bên cạnh Tô Tô nhún vai, ra vẻ không liên quan tới mình, vươn đôi đũa trong tay gắp chút rau, đưa đến bên miệng Thiên Tứ, để Thiên Tứ liếm láp, Trần Tư Vũ cười Trạc Thế Giai:
“Cô xem này, Thiên Tứ nghịch ngợm ghê, ha ha ha ha ha~~”
Trạc Thế Giai cũng cười với Trần Tư Vũ, Tô Tô nhếch khóe miệng không cười nổi. Cô nghe cha và mẹ nói chuyện, nói ở chỗ Hách Quân có vấn đề gì đó, liền chọc chọc Diệp Dục cắm đầu ăn cơm ở bên cạnh.
Diệp Dục ngẩng đầu lên từ trong bát cơm, mơ màng nhìn Tô Tô một cái, rồi như nhớ ra gì đó, nói với cha mẹ Tô:
“Cha mẹ, là thế này, ngày mai con và Hộ Pháp cùng ra ngoài săn tinh hạch.”