Cha mẹ? Cả bàn đều sửng sốt quay sang nhìn vẻ mặt tự nhiên của Diệp Dục, trước đây không phải Diệp Dục gọi cha mẹ Tô là bác trai bác gái sao? Sao bây giờ lại đổi xưng hô? Nhìn lại vẻ mặt sửng sốt trên mặt cha mẹ Tô, tựa như cũng không vì chuyện thay đổi xưng hô mà tức giận.
Tô Tô thầm xấu hổ trong lòng, dưới gầm bàn, hung hăng dẫm lên chân Diệp Dục một cái. Ngoài mặt không thể không phối hợp với Diệp Dục, giả vờ như không có chuyện gì, gật đầu với cha mẹ Tô phụ họa:
“Ngày mai con cũng ra ngoài cùng Diệp Dục xem xem, lâu rồi không ra ngoài luyện tập, sợ ngượng tay. Cha mẹ, hai người ở nhà trông Tiểu Ái là được rồi.”
“Ồ, được được được.”
Thấy biểu cảm tự nhiên của Tô Tô, cha Tô bị thay đổi xưng hô một cách đột ngột cũng kịp phản ứng, nhưng cũng không thể xem như đây là chuyện bình thường mà gật đầu. Thân làm cha, trong lòng cha Tô cảm thấy có chút tổn thương, ông đã từng khao khát cái ngày mà con gái mình kết hôn thế nào thì giờ tổn thương bấy nhiêu.
Haizz~~ Thế giới của thanh niên ông chẳng bao giờ hiểu được, sao đến cả một cái đám cưới cũng không có, cũng không kính trà cha mẹ, ông còn chưa thu phí sửa xưng hô của Diệp Dục mà Diệp Dục đã gọi là cha mẹ rồi? Truyền thống ấy à, cứ thế bị mạt thế dìm chết rồi.
Biểu hiện của cha Tô vẫn bình thường, mẹ Tô đương nhiên cũng không có gì mà nói, nên những người xung quanh càng không tiện nêu ý kiến, cả bữa cơm trưa cứ thế chầm chậm trôi qua.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thiên Tứ và Tiểu Ái cần ngủ trưa. Vì để hai đứa trẻ có bạn, Trạc Thế Giai để Thiên Tứ ngủ trưa ở chỗ Tô Tô, còn cô quay về tứ hợp viên của mình và Hộ Pháp giặt quần áo. Trần Tư Vũ thấy Trạc Thế Giai đi rồi, Tô Tô thì không rời hai đứa trẻ nửa bước nên cũng đi.
Đến bữa tối, Hộ Pháp nhếch nhác quay lại, đồng thời đem theo một vài thiết bị y tế to đùng, để ba mươi binh sĩ ở đằng sau vận chuyển về. Trên đường, Hộ Pháp chịu trách nhiệm lao lên giết, anh không lấy tinh hạch trong đầu zombie, mà ba mươi binh sĩ sẽ phụ trách yểm hộ Hộ Pháp, đồng thời lấy tinh hạch. Nhưng vì mọi người ra ngoài lần này mỗi người một nhiệm vụ, nên số tinh hạch mà ba mươi binh sĩ lấy được, Hộ Pháp chẳng được viên nào.
Tối đến, sau khi Diệp Dục và Hộ Pháp cùng Xuân Lai nói chuyện xong liền công bố với bên ngoài là Diệp Dục và Hộ Pháp cùng ra ngoài kiếm chút tinh hạch chuẩn bị cho lúc cần. Còn cả Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt cũng ra ngoài, ngoài ra Ca tử, Lập Hạ và Tư Đồ Thiện cũng phải đến lỗ thủng giúp việc hai tiếng, chủ yếu là giúp đỡ người bên trong, để khi mở lỗ thủng xông ra ngoài. Sau hai tiếng, người bên trong khu đông ra ngoài hết, ba người này mới có thể quay về.
Mà Tô Tô cũng đòi đi theo Diệp Dục, nên trong hai tiếng đồng hồ, khu vực xung quanh cô nhi viện sẽ không có cao thủ nào bảo vệ.
Nói là không có cao thủ, thực ra cũng có dị năng giả cấp hai, trong đó có cả dị năng giả hệ kim Hách Quân và dị năng giả hệ thủy Trần Tư Vũ. Ngoài ra còn có Xuân Hữu Nguyệt dẫn theo một trăm binh sĩ, vũ trang đầy đủ canh gác ở khu vực quanh cô nhi viện.
Kế hoạch ra ngoài lần này, tất cả các bên đều bắt đầu động đậy rồi, dù Diệp Dục chỉ nói chuyện hành động lần này cho một số ít người, nhưng ai biết chuyện bàn bạc ra ngoài này đã có bao nhiêu người biết?
Tóm lại, tờ mờ sáng hôm sau, Diệp Dục và Hộ Pháp cùng ra vẻ kiểm tra đội ngũ, đến lỗ thủng chờ trước, sau đó đến đúng bảy giờ sáng, Ca tử, Lập Hạ và Tư Đồ Thiện cũng đến, người cuối cùng rời đi là Tô Tô, cô không đưa Tiểu Ái theo.
Lúc này Tiểu Ái còn chưa dậy, Tô Tô phơi nắng ở cửa sân, dặn dò chuyện chăm Tiểu Ái cho cha mẹ Tô. Về cơ bản, Tiểu Ái không cần người trông, con bé tỉnh sẽ tự lăn lộn trên giường, đến lúc đói sẽ gọi mẹ.
Mẹ Tô chỉ cần pha cho nó một bình sữa là được.
Sau khi dặn dò xong những cái này, Tô Tô đeo ba lô to đùng, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, mặc áo phông quần bò, nghênh ngang ra khỏi ngõ, đi thẳng về phía lỗ thủng.
Không bao lâu sau Tô Tô sắp đến lỗ thủng, cô lại vòng về, đè mũ lưỡi trai xuống, đứng ở góc ngoặt, im lặng chờ đợi. Cô nghĩ, nếu Trần Tư Vũ và Hách Quân không phải nội gián thì hôm nay có phải sẽ sóng yên biển lặng không?
Lúc này Tô Tô đang đứng cách tứ hợp viện khoảng một hai con đường. Đêm qua, Tô Tô đã dặn đi dặn lại Diệp Dục, cô sẽ rời xa Tiểu Ái trước mặt mọi người, nên Diệp Dục phải luôn để mắt tới Tiểu Ái, đến chớp mắt cũng không được. Nếu Tiểu Ái có chuyện gì, cô sẽ chết trước mặt Diệp Dục.
Diệp Dục bị dọa chết khiếp, trước sự dặn dò của Tô Tô, Diệp Dục thề thốt nhất định sẽ không rời mắt khỏi Tiểu Ái kể cả chớp mắt.
Có điều bóng ma tâm lý của kiếp trước, Tô Tô lúc này vẫn đứng dựa vào tường, trong lòng vô cùng lo lắng, cô hơi lưỡng lự không biết mình giao Tiểu Ái cho Diệp Dục có sao không. Dù cô vẫn tự nói với mình, Diệp Dục có trách nhiệm hơn Tạ Thanh Diễn nhiều, nhưng cô vẫn không ngừng lo lắng.
Cô xa Tiểu Ái quá, cách tận một hai con đường, nếu có chuyện gì xảy ra Tô Tô không biết một mình Diệp Dục có thể bảo vệ được cho Tiểu Ái và cha mẹ cô không.
Trong lúc bàng hoàng, băn khoăn, lo lắng, đột nhiên Tô Tô nghe thấy tiếng súng ở chỗ cô ở, tiếng súng dày đặc, tựa như không chỉ một hai người.
Ngay lập tức tim Tô Tô muốn bay ra khỏi cổ họng, cô đứng thẳng người, co giò chạy về tứ hợp viện của mình. Cô càng gần tứ hợp viện của mình, cô mới biết, chuyện không hề nhỏ, thậm chí còn được coi là trận đấu súng quy mô lớn.
Dần dần, có lẫn cả tiếng trẻ con khóc, trên trời xuất hiện một làn khói trắng. Tô Tô chạy thật nhanh, cùng lúc đó cô nghe thấy Xuân Hữu Nguyệt phát ra tiếng báo động, từng tiếng “u u u” vang lên khiến cả Xuân thành đều nghe thấy.
Lỗ thủng vốn đã được mở một nửa liền lập tức đóng lại dưới mệnh lệnh của Xuân Lai, mấy người Lập Hạ, Ca tử vốn đang đứng hai bên tường ở lỗ thủng, liền nhảy qua tường co giò chạy về phía cô nhi viện. Bọn họ đến cả cầu thang cũng không kịp chạy, Xuân Lai dẫn theo một đội quân đông đảo cũng chạy về phía cô nhi viện.